Thứ Bảy, 31 tháng 3, 2012

Maý bay chở Bác Hồ đi trên câu Vĩnh Tuy.

Sự thật máy bay chở khách “hạ cánh” trên cầu Vĩnh Tuy
Chiều tối qua, 30/3, trên Cầu Vĩnh Tuy (Hà Nội) xuất hiện một chiếc máy bay dân dụng cỡ nhỏ. Rất người dân hiếu kỳ dừng lại xem và đồn đoán khả năng máy bay chở khách gặp sự cố phải hạ cánh khẩn cấp.
Chiếc chuyên cơ dân dụng cỡ nhỏ, đậu ngay ngắn trên cầu có dòng chữ “Hàng không Việt Nam, loại IL-14 và mất phần đuôi, trên phủ bạt.

Sự xuất hiện của chiếc máy bay này trên cầu Vĩnh Tuy đã gây tò mò với không ít người đi đường. Cầu Vĩnh Tuy xảy ra ùn tắc cục bộ, do người dân hiếu kỳ đứng xem máy bay.

Chiếc máy bay có ghi chữ Hàng không Việt Nam khiến nhiều người hiểu lầm là máy bay của Vietnam Airlines.

Ngay sau khi chiếc máy bay xuất hiện trên cầu Vĩnh Tuy, trên nhiều diễn đàn mạng đã xuất hiện nhiều tin đồn cho rằng máy bay chở khách gặp sự cố phải hạ cánh khẩn cấp trên Cầu Vĩnh Tuy và đã có người bị thương nặng. Thậm chí có người còn đoán rằng chiếc máy bay phải hạ cánh này là của Vietnam Airlines.

Tuy nhiên, báo Quân đội Nhân dân và báo điện tử Infonet cho hay, đây là chiếc máy bay IL-14 trước đây từng chở Bác Hồ, trước nay do Trung đoàn bay 98 thuộc Quân chủng Phòng không không quân quản lý, gìn giữ. Đến nay, chiếc máy bay này nằm trong kế hoạch được đưa về bảo quản, trưng bày tại Bảo tàng quân đội.
Trên đường vận chuyển qua khu vực cầu Vĩnh Tuy, một số người dân nhìn thấy đã hiểu lầm là máy bay chở khách dân sự gặp sự cố phải hạ cánh.

Theo Nguyễn Dũng, Hương Giang
Quân đội Nhân dân, Infonet

Đừng vội!!!!

Những tấm lòng " yêu nước"" nồng nàn" thường như đỉa phải vôi, xem xét vấn đề cứ là phải đi từ a tới z, có vài vấn đề thường không được 'thông cảm' và ngay lập tức là cái cớ để người ta có dịp bày tỏ : LYNNN (đừng có ai giật mình nha, là tớ nói mấy trang 'lề trái' lôi chuyện anh hùng của TVP để gào ầm ĩ thôi)

Ở đất nước này, cái nóc còn có vấn đề, huống gì mấy ông quan địa phương vừa bỏ cày cầm con dấu, nhất nhất mọi việc đều ngó miệng quan trên mà làm, như cái việc ANH HUNG này cũng có vấn đề tế nhị, để rộng đường' dư luận' mời quý vị đọc bài sau đây:


Cứng nhắc, rập khuôn đến "xấu hổ"?!

NBD- Sáng nay (29.3), mình phải lên tận nơi làm việc của ông Phan Hải Phú- Trưởng phòng LĐ-TB-XH huyện Quảng Trạch để hỏi xem ngọn ngành, vì sao không thể khắc hai chữ anh hùng danh hiệu mà Nhà nước ta truy tặng lên mộ chí của Liệt sỹ anh hùng lực lượng vũ trang Trần Văn Phương. Người con yêu quý của quê hương Quảng Trạch (Quảng Bình) đã hy sinh một cách anh dũng trong trận hải chiến 1988 với bọn bành trướng Bắc Kinh ở đảo Gạc Ma (Quần đảo Trường Sa). Anh hy sinh trong một tư thế hiên ngang: tay cầm cờ, máu phun trào, nhuộm đỏ cả biển , đảo và lá cờ tổ quốc.

Mong sao danh hiệu anh hùng sẽ trở về trên tấm bia mộ chí của anh hùng liệt sỹ Trần Văn Phương


Tại phòng làm việc của ông Phú mình được biết, nhà văn Nguyễn Quang Lập (chủ Blog Quê Choa) đã điện thoại với ông Trần Thanh Dương- Phó Chủ tịch UBND huyện Quảng Trạch trao đổi về vấn đề này. Và ông Dương đã yêu cầu ông Phú kiểm tra lại một lần nữa xem quy định có đúng không?.

Thì té ra ông Phú dựa vào hướng dẫn số 14 của Cục Người Có Công (Bộ LD-TB-XH) (xem ảnh)




Đây là hướng dẫn chung về quy chuẩn khắc bia liệt sỹ, ta không thể cứng nhắc như thế được?. Bao nhiêu tấm bia của các liệt sỹ anh hùng vẫn đề trên mộ chí danh hiệu anh hùng đó sao. Mình dẫn chứng, đó là mộ của liệt sỹ Nguyễn Thị Suốt, Hà Văn Cách, Võ Thị Sáu, Kim Đồng…
Sao mộ chí của anh Phương không thể làm được?. Mình hỏi, ông Phú nói: Sau khi anh Dương Phó chủ tịch huyện yêu cầu kiểm tra, tôi đã điện xin ý kiếm của anh Trần Văn Tuân- Phó Giám đốc Sở LĐ-TB-XH Quảng Bình (hiện đang đi công tác tại Hà Nội). Anh Tuân đã đồng ý cho cải tạo lại tấm bia của anh hùng liệt sỹ Trần Văn Phương. Nếu tấm bia trước có chữ anh hùng thì ta thêm vào hai chữ đó không sao?.
Ông Phú nói thêm, trong trường hợp này mình vận dụng được (!). Mình bảo, anh Phương được nhà nước truy tặng anh hùng thì trên tấm bia mộ chí phải ghi đúng danh hiệu anh hùng cho anh chứ không thể nói vận dụng được?.
Về phương án sửa chữa ông Phú nói, chiều nay phòng sẽ làm công văn gửi UBND xã Quảng Phúc theo tinh thần là thêm danh hiệu anh hùng vào tấm bia của anh hùng liệt sỹ Trần Văn Phương. Đây là trách nhiệm của xã và trong công văn cũng yêu cầu xã sửa chữa ngay với thời gian nhanh nhất.
Hy vọng lời nói của ông trưởng phòng LĐ-TB-XH Quảng Trạch sớm trở thành hiện thực.
Không biết, đội ngũ lãnh đạo chính quyền trong sự việc này cứng nhắc hay kém về năng lực. Họ chỉ cần vào mạng, tìm hiểu một tý là biết mình làm sai hay đúng?. Sao họ không làm nhỉ, họ đang xơ cứng dần, rập khuôn đến tận từng dấu phẩy.
Buồn, buồn… và xấu hổ quá!!!
Người Ba Đồn

 Như vậy, đừng vội kết luận điều gì quá to tát, khi một quan chức địa phương làm đúng lời Đảng dạy là không được làm sai ý cấp trên!!!

NHỮNG KẺ VÔ ƠN

Anh hùng liệt sĩ Trần Văn Phương hy sinh ngày 14-3-1988 ở bãi đá ngầm Gạc Ma. Năm 1992 hài cốt được đưa về quê nhà Quảng Trạch-Quảng Bình. Trong đợt cải tạo nghĩa trang liệt sĩ năm 2008, trên bia mộ của Anh đã bị bỏ đi hai chữ "ANH HÙNG".

Khi kẻ thù giương lê xốc tới
Đích ngắm là trái tim Anh
Anh vẫn hiên ngang
Ôm chặt lá cờ Tổ quốc
Mắt mở trừng trừng không lùi một bước.

Chúng ta thương tiếc người anh hùng
Muốn khắc đậm hai chữ "ANH HÙNG"
Lên tấm bia mộ chí
Của người anh hùng liệt sĩ,
Vậy mà có kẻ nói "Không"
Tôi nghe tin mà đắng ngắt trong lòng
Căm giận muốn trào nước mắt
Lòng chỉ muốn điểm tên chỉ mặt
Những kẻ vô ơn.

Huỳnh Úc
(Nguồn: Blog Báo Liếp BTK5)


Giới thiệu một phần mềm viết nhạc cho các bạn yêu nhạc

Thời gian cứ trôi đi, tuổi nghỉ ngơi ( về hưu) đang đến với bạn Trỗi. Có bạn vẫn tiếp tục một công việc nào đó, có ông về rán cá, có ông bế cháu khai mù quần áo. Nói chung là thành tỉ phú thời gian. Có thời gian thong thả bất chợt nhận ra là mình có rất nhiều khả năng văn nghệ tiềm ẩn. Trong các bạn Trỗi phần đông tràn đầy cảm xúc ca hát, thơ ca, và chắc chắn là khả năng tạo nên những giai điệu du dương để thỉnh thoảng tự mình ngâm nga, muốn ghi lại những giai điệu đó bằng cách nào? tôi xin giới thiệu với các bạn một phần mềm để viết nhạc đơn giản và dễ dùng nhất, đó là phần mềm Encore được phổ biến miễn phí để khuếch trương âm nhạc. Xin mời bấm chuột vào địa chỉ sau và tải phần mềm về máy:
  http://www.download.com.vn/more+software+tools/23275_encore.aspx

Phần mềm có giao diện như sau:
Để bắt đầu,  ta vào FILE ----> NEW  và làm theo các bước như hình sau:
Và ta sẽ có một bản nhạc rỗng để chờ những giai điệu được đặt vào từng khuông nhạc bằng cách chọn những nốt Trắng, đen, móc đơn, móc kép v..v...ở thanh công cụ bên trái hình,  thanh này có thể di chuyển nếu thấy nó vướng vào bản nhạc của bạn. Chúng ta có thể thử âm thanh trên khuông nhạc bằng cách NHẤN, GIỮ chuột PHẢI rồi di chuyển trên các ô nhịp. Âm thanh tương ứng sẽ được phát ra. Như vậy là có thể bắt đầu được rồi, những bản tình ca tiềm ẩn!!!
Muốn viết được một bản nhạc hoàn chỉnh, bạn cần mày mò thêm và nếu cần tài liệu, xin hãy Email cho tôi, sẽ gửi đến bạn một tài liệu chính thức để nghiên cứu, chúc thành công nhé !

Thứ Năm, 29 tháng 3, 2012

Tuyệt chiêu uống rượu không say



Tới Thổ Nhĩ Kỳ, bạn sẽ bắt gặp hàng tốp 4 - 5 người quây quần đối ẩm trên phố. Nhưng vì sao quý ông nước này hiếm khi say mèm trên bàn rượu?

Thổ Nhĩ Kỳ nổi tiếng với nhiều loại rượu ngon.

Nếu đặt chân tới đất nước Thổ Nhĩ Kỳ, bạn sẽ vô cùng ngạc nhiên trước sở thích uống rượu của người dân nơi đây. Truyền thống ấy đã được duy trì suốt nhiều thế kỷ qua. Trên những con phố lớn hay trong các ngõ hẻm xinh xắn của Anatolia luôn quyện nồng mùi vị của thịt nướng và hương thơm đậm đà của rượu. Hương vị kỳ lạ mà say đắm lòng người ấy cứ mãi lan tỏa trong không gian, làm ngất ngây du khách.
Trong lịch sử ngành rượu trên thế giới, vào khoảng thời gian 3.000 tới 4.000 năm trước CN, tại cao nguyên Anatolia của Thổ Nhĩ Kỳ đã xuất hiện kỹ thuật nấu rượu. Đây là nơi cổ xưa nhất trên thế giới sáng tạo ra chất men say kỳ diệu này.
Rượu, với người dân Thổ Nhĩ Kỳ, là một thức uống không thể thiếu trong cuộc sống thường nhật. Nơi đây nổi tiếng bởi sự phong phú của các loại rượu ngon. Thậm chí theo một số thông tin, có tới 15% trong số học sinh tiểu học và 50% trong số học sinh trung học từng một lần thưởng thức chất men say này. Khi tới Thổ Nhĩ Kỳ, bạn sẽ bắt gặp cảnh tượng quen thuộc hàng tốp 4 - 5 người quây quần đối ẩm trên các dãy phố. Họ vui vẻ trò chuyện, lai rai thưởng thức những chén rượu đượm đà, nhưng hiếm khi thấy người Thổ Nhĩ Kỳ say mèm trên bàn rượu.
Về sau, truyền thông thế giới mới phát hiện ra tuyệt chiêu trong nghệ thuật uống rượu của người dân nước này. Trước khi vào bàn tiệc khoảng nửa tiếng, họ thường uống trọn một thìa dầu ô liu. Cách uống từ tốn, chậm rãi, từng ngụm từng ngụm nhỏ. Người Thổ Nhĩ Kỳ đã rất tinh tường khi nhận ra trong thứ dầu đặc biệt này có lượng lớn axit linoleic, giúp bảo vệ dạ dày và cung cấp chất dinh dưỡng giải độc tố rượu trong gan. Axit linoleic trong dầu ô liu còn có tác dụng ngăn ngừa hiện tượng miệng khô, kiệt sức, đau đầu chóng mặt sau khi uống rượu
Cũng như rượu, dầu ô liu thường xuyên xuất hiện trong các bữa cơm của người dân, đặc biệt là những gia đình sinh sống tại các miền quê dân dã của Thổ Nhĩ Kỳ. Với công dụng đặc biệt ấy, từ nhiều đời nay, dầu ô liu vẫn được xem là “thần dược” giúp các quý ông giữ tinh thần tỉnh táo và bảo vệ sức khỏe trong những buổi nhậu.
 Nguồn ĐVO

Thứ Ba, 27 tháng 3, 2012

Hải Chiến Trường Sa

Qua quán GAN gặp bài hát Việt mới . Tiếng hát thăm thẳm từ đáy tim hay đáy biển? Guitar dạt dào từ sóng gọi hay tiếng thì thầm lời người còn nằm dưới sâu?
Chưa biết tên tác giả và ca sĩ. Ca từ đôi chỗ chưa rõ nghĩa hoặc chưa thật ăn nốt nhạc. Nhưng không vì thế mà không làm con tim người nghe thổn thức.



HẢI CHIẾN TRƯỜNG SA
"Bờ với biển chưa hề xa một giờ nào
Sao nay ta nghe nhớ quá biển ơi
Ngọn sóng dữ đâu thể chia biển và bờ
Ta thanh tân nhưng không yếu mềm


Người lính đã yêu biển khơi hơn đời mình
Bao năm anh đâu có về thăm quê
Lời ước ấy chưa được ghi một lần nào
Nhưng hôm nay anh đi xa rồi
...
Anh đi xa rồi...
Anh đi xa rồi...
...
Người nằm xuống đây vì tim anh khắc nguyện lời thề
Màu cờ thắm tươi một ánh trong vinh quang kiêu hãnh
Người lính đảo xa ngại chi mưa qua nắng phai hoàn cầu
Một lòng sáng soi vì biên cương quê hương kiêu hãnh
...
Anh đi xa rồi...
Anh đi xa rồi...


Ngọn sóng lớn không hề lay được ngọn cờ
Vì trong tim ta luôn có niềm tin
Dù phố sá hay biển khơi mặt địa cầu
Tay trong tay chung một lòng
Tay trong tay ngọn cờ kiêu hãnh"

Thứ Hai, 26 tháng 3, 2012

Xin mời Tự ngẫm

Tôi không quen biết tác giả Trường Lam, nhưng những điều ông này nói tôi thấy có nhiều cái rất đúng. Gì chứ cái chuyện Bác Hồ kêu gọi Bần cố nông, trí thức, địa chủ (nhưng loại yêu nước chứ không phải cường hào ác bá) cùng tham gia đánh giặc cứu nước là điều ai mà chả biết.
Cái đoạn Bác tìm cách để tướng tàu Lư Hán, Tiêu Văn không có cơ tiêu diệt Đảng, đánh phá nước ta năm 1946 thì chính Ông của vợ tôi là người giúp Bác chứ ai, vậy nên tôi càng có điều kiện mà nói tác giả viết có nhiều điều đúng đắn.
Điều đúng nhất ai cũng biết: Bác không những là một Vĩ nhân, mà Bác còn là Vị Thánh hiền. Tượng Bác bây giờ ở trong các đền chùa VN, đâu cũng có.
Điều đáng tiếc cho chúng ta: Bác siêu nhân là vậy, mà không để lại cho hậu duệ một ai nối dõi, quả đáng tiếc!
Bác rất đáng ca ngợi, dù trong tranh đấu có những người đồng chí tốt và không tốt, Bác vẫn hiên ngang vững bước, một lòng một dạ nghĩ đến vận nước, nghĩ đến đồng bào. Bác Hồ là thế đó, cảm ơn tác giả đã có bài viết này.

Bác Hồ của chúng ta

Lời tác giả: Trước khi cầm bút viết về Bác Hồ, tôi xin nói đôi chút về mình và vì sao mà tôi viết: Sinh ra trong một gia đình có nghiệp nho gia nhưng bố tôi mất sớm. Năm ấy mẹ mới 24 tuổi, tôi lên 4. Mẹ ở vậy nuôi tôi và em trai (ra đời sau cha mất 16 ngày). Hôm nay tôi đã là người “cổ lai hy” và mẹ tôi tròn 90 tuổi…
Chi họ nhà tôi có thể coi là chi có truyền thống học hành. Định cư ở Thanh Khê (Thanh Chương, Nghệ An) từ nửa cuối thời Hậu Lê, đến triều Nguyễn mới chỉ có vài chục gia đình nhưng đã có 5 ông cử nhân, khá nhiều tú tài… Trước đó, có cụ không qua thi cử vẫn được vua mời ra làm quan đến hàng tứ phẩm hoặc được phong tước Hầu…
Ngày bé tôi ốm yếu, chỉ thích luẩn quẩn nghe mọi người nói chuyện đông tây, kim cổ. Đặc biệt là nghe chú Hồ Sĩ Thanh và bác Hồ Sĩ Huề ngồi dịch gia phả của cụ Hồ Sĩ Tạo soạn bằng chữ Hán ra Quốc ngữ, trò chuyện với nhau. Đầu óc non nớt của tôi không hiểu nhưng tôi nhớ như in. Sau này tôi mới nghiệm ra, nói: “Thủy đáo từ đường, Hồ gia vi vương” hay “Bò đái thất thanh, Nam Đàn sinh thánh” là nói chuyện gì. Chuyện cha con ông Phó bảng qua thăm cụ Phủ là nói về những ai… Biết tôi hay hóng chuyện, mẹ dặn: “Nghe là nghe vậy thôi. Biết đâu để đấy kẻo vạ vào thân con nhé!” (Mẹ tôi người họ Phan, một dòng họ khoa bảng ở xã Võ Liệt). Lời mẹ dặn tôi nhớ không quên.
Đến nay, ở cái tuổi “xưa nay hiếm” tôi thấy khó mà giữ được như lời mẹ. Tôi muốn thổ lộ những gì nghe được, biết được, thấy được, đọc được… với mọi người để cùng suy ngẫm về sự đúng sai. Vậy là tôi cầm bút.
*
Chủ tịch Hồ Chí Minh sinh năm 1891 ở làng Chùa, tên chữ là Hoàng Trù. Đó là một làng quê thuần phác Việt Nam. Nhà thờ họ Hoàng ở Hoàng Trù còn lưu đôi câu đối:
Hoàng Vân chính khí truyền thiên cổ
Chung Tự hùng thanh chấn ức niên
Có nghĩa là: Chính khí của Hoàng Trù và Vân Hội truyền từ ngàn xưa. Tiếng vang của Chung Sơn và Tự Thủy động đến ức năm (Hoàng Trù và Vân Hội là 2 làng có đông con cháu họ Hoàng sinh sống. Chung Sơn là ngọn núi có 3 đỉnh, Tự Thủy là đầm nước cạnh làng). Nói về Chung Sơn, danh sĩ Nguyễn Thiếp có câu:
Chung Sơn tam đỉnh hình vương tự
Kế thế anh hùng vượng tử tôn
Vậy có thể nói rằng Hoàng Trù là đất thiêng, là “địa linh” ắt sẽ sinh “nhân kiệt”.
Ông Hoàng Đường là một tú tài, song gia đình vẫn gắn chặt với ruộng đồng. Làng Hoàng Trù xưa êm đềm và tĩnh lặng. Sau lũy tre, lũ trẻ theo đòi nghiệp bút nghiên cất giọng ê a. Đường làng quanh co với những bờ tre rì rào gió thổi, những lối nhỏ hai bên mềm mượt cỏ xanh, ngoằn ngoèo bò ra cánh đồng… Những thửa ruộng sâu đầy ắp nước, lúa tốt bời bời, rền rĩ tiếng ếch nhái. Từng đàn cá rô, cá diếc lượn lờ, thỉnh thoảng lại bắt gặp một đầu cá quả nhô lên, đen trĩu, lặng lẽ giương mắt nhìn. Ngày ấy cậu bé Công lăn lê, bò toài bên vệ cỏ, rình chộp những chú cào cào để anh trai và các bạn câu cá rô ron. Tiếng cười reo như pháo ran khi cánh diều ai đó vút bay hay một chú cá được giật lên. Có một lần chú cá tuột xuống, lưỡi câu nhọn sắc của anh Phương móc vào tai bé Công. Lưỡi câu có ngạnh, cả tốp mầy mò mãi mới gỡ được, máu chảy tóe loe khiến bọn nhỏ sợ xanh mang. Anh Khơm vò nát nắm lá phân xanh đắp vào tai cho cầm máu và dỗ em nín lặng kẻo bố mẹ mắng…
Chẳng ai ngờ vết sẹo ở tai lại thành một kỷ niệm tuổi thơ theo Bác đi khắp thế gian. Năm 1945, nghe tin Chủ tịch Hồ Chí Minh là cậu Công ngày nào, bà Thanh nhìn ảnh nửa tin nửa ngờ. Năm 1946 bà ra Hà Nội thăm cho rõ thực hư. Bà sờ tai cụ Chủ tịch rồi cười: “Đúng thật rồi! Vết sẹo ngày bé còn đây lạc vào đâu được!”
Ngày 16/6-1957 về thăm quê, bạn già gặp gỡ, Bác sờ tai mình nói với ông Phương: “Cậu giật câu móc vào tai mình, cái sẹo còn đây. Nhớ không?” Và cả hai cùng cười.
Thế đấy! Có những kỷ niệm tuổi thơ mãi mãi đồng hành cùng ta cho đến hết cuộc đời.
Làng Hoàng Trù thơ mộng và thanh bình xưa còn không? Đâu những con đường xóm nhỏ mến yêu? Đâu gốc đa cổ thụ trước cổng nhà rì rào gió thổi và xanh ngời bóng lá? Gốc đa đó ngày xưa Bác từng bám lấy những rễ dài, đu mình vào không gian hoặc chơi trò trốn tìm quanh những hốc mấu xù xì. Ôi! Đời người và tuổi thơ êm đềm đâu phải ai cũng may mắn có được?…
Hoàng Trù xưa đầm ấm và thơ mộng nay đang dần biến mất. Đáng lẽ phải bảo tồn nguyên dáng vẻ xưa (như xây chợ Đồng Xuân hiện đại mà vẫn giữ nguyên vẻ mặt bên ngoài). Ở đây, người ta biến cổng nhà ngoại của Bác thành một cái chợ cùng những công trình bê tông che lấy tất cả.
Bảo tồn đâu chả thấy, chỉ thấy mất đi. Thật đáng buồn!
*
Vậy là Bác Hồ “chôn nhau, cắt rốn” ở làng Chùa chứ không phải ở làng Sen như lâu nay một số người ngộ nhận. Lớn lên cũng vậy! Vẫn gắn bó với làng Chùa.
Biết bao nhiêu lời thơ, câu hát, đoạn văn đã ca ngợi làng Sen, quê hương Bác Hồ? Làm vậy khiến tôi lại nhớ ngày cụ Phó bảng vinh qui, hai làng suýt chém nhau để giành quyền đón rước (ông Phó bảng đâu thiết tha gì với làng Sen?). Bọn chức sắc tổng Lâm Thịnh xử cho làng Sen thắng cuộc và buộc làng phải mua cho quan tân khoa một ngôi nhà, cấp ruộng đất để cột chân ông lại…
Trước đây tôi nói gia đình cụ Phó bảng không ở làng Sen là vậy. Một nho sĩ là gà trống nuôi con, cái gì chả phải nhờ bên ngoại, ở làm sao được?
Năm 1902 ba cha con sống ở nhà thờ họ Lê (bên chân cầu Rộ thuộc Thanh Chương). Năm 1903 chuyển qua chợ Rộ rồi lại chuyển tiếp vào nhà ông Hàn Kháng (họ Phan). Nhà cụ Hàn nay là vị trí nhà bia tưởng niệm liệt sĩ xã Võ Liệt. Qua năm 1904 ít lâu, bà đồ An ốm nặng, ba cha con phải về chăm nuôi. Bà đồ mất… Thì giờ đâu mà ở làng Sen? Và căn nhà lợp rạ sau ba năm cũng đã dột nát. Đầu 1905 cụ Phó bảng vào Kinh, mang hai con trai đi theo.
Hai lần về thăm quê (lần đầu từ 14 đến 16 tháng 6-1957. Lần hai từ 8 đến 10/12-1961) tại làng Sen, Bác cũng chỉ thoáng qua, hệt như ngày bé đã từng qua lại… Và đúng ra, khu Di tích Kim Liên phần chính phải ở làng Chùa. Làng Sen chỉ là một kỷ niệm buồn!
Việc ba cha con cụ Phó bảng ở Thanh Chương mới đây đã được cụ Phan Tố Đức, cán bộ lão thành cách mạng, từng đi tù với cụ Hồ Tùng Mậu, viết gửi nội san họ Hồ Nghệ An. Tôi đâu dám đơn sai.
Ba mươi mấy năm làm rể làng Sen, tôi để ý hỏi kĩ bao điều. Mẹ vợ tôi, bà Nguyễn Thị Thiu (em ruột cụ Nguyễn Sinh Chiểu, lão thành cách mạng, chị ruột cụ Nguyễn Sinh Hiểu, nguyên là giám đốc quốc doanh chiếu bóng Nghệ An. Cả ba cụ đều đã qui tiên) cũng kể cho tôi đôi điều bà biết được. Còn thì gặp ai già cả quanh vùng tôi đều gợi ý, tìm hiểu, thu thập thông tin để biết được càng nhiều càng tốt.
Làng Sen cũng hệt như làng Chùa: Các công trình bê tông đã che lấp gần hết dáng vẻ xưa. Trước đây hình như Bác từng nói: Bác đâu phải địa chủ mà chiếm nhiều đất… vậy mà bây giờ xem ra lại nghiệm!
*
Chủ tịch Hồ Chí Minh là con yêu của giống nòi, là anh hùng dân tộc, là thiên tài, là vĩ nhân…
Có biết bao sách báo đã và đang viết về Bác Hồ và có lẽ rất lâu nữa người ta vẫn còn phải trở trăn tìm hiểu. Không nói tới những bài viết của kẻ xấu, của thù địch với dụng ý bôi nhọ, những người sinh sau đẻ muộn cần tin vào những đâu?
Tất nhiên là tin vào sự thật. Những bài viết như chắt ra từ máu của những người đạo đức trong sáng, sống mẫu mực, dũng cảm và ngay thẳng thì cái họ viết ra chắc chắn là thật. Ta có thể hoàn toàn tin tưởng họ.
Cụ Hoàng Tùng, cụ Sơn Tùng, cụ Vũ Kỳ… thì nói dối để làm gì? Họ đâu mưu cầu lợi ích riêng hay thăng quan tiến chức như kẻ khác? Những kẻ có cả đống đô la giấu diếm ở ngân hàng nước ngoài hoặc đùn cho con cháu đầu tư vào nhà hàng, khách sạn, sàn nhảy, sân gôn… để hốt bạc cùng những kẻ ăn theo, bản thân họ cũng không tin ở chế độ mình, ta không thể coi họ là thật thà và lời họ nói lại càng phải cân nhắc kĩ. Quan điểm cá nhân tôi là vậy.
*
Những ngày xa xưa trên con đường thiên lý Bắc Nam, cứ khoảng năm dặm có một đoản đình, mười dặm có một trường đình, khách bộ hành lê đôi chân mệt nhoài vào những quán đó nghỉ ngơi, ăn uống rồi tiếp tục đi. Quan lại hay kẻ giàu sang ngồi cáng có phu khiêng. Cái cảnh “cát vàng cồn nọ bụi hồng dặm kia” của cụ Nguyễn Du miêu tả chắc cũng từ những chuyến đi như thế. Ta không thể quên bài thơ: “Qua đèo Ngang” của bà Huyện Thanh Quan trên con đường đó:
Bước tới đèo Ngang bóng xế tà
Cỏ cây chen đá lá chen hoa
Lom khom dưới núi tiều vài chú
Lác đác bên sông chợ mấy nhà
Nhớ nước đau lòng con cuốc cuốc
Thương nhà mỏi miệng cái da da
Dừng chân đứng lại trời non nước
Một mảnh tình riêng ta với ta
Với đôi chân leo dốc mệt nhoài mà thi sĩ vẫn viết nên bài thơ xứng đáng để đời. Giữa trời, non và nước bao la, cảnh vật đơn sơ, đượm buồn cùng nỗi lòng bồi hồi, cảm khái được nhà thơ ghi lại thật tài tình. Và ta lại nhớ tới vợ chồng cụ Sắc cùng hai con trai lần đầu đi bộ vào Kinh để cụ Nguyễn theo học trường Quốc Tử Giám (1895).
Cũng tại con đèo này, cậu Khiêm ngồi ôm đôi chân phồng rộp cùng đôi dép mo cau đã mòn vẹt qua mấy buổi đi bộ. Cậu Công lên 5, nhong nhong trên lưng cha, bởi còn quá bé, đã xuất thần đọc nên hai bài thơ khẩu khí, một bài ngắm núi, một bài ngắm biển, dấu hiệu của một nhà thơ lớn sau này:
Núi cõng con đường mòn
Cha thì cõng theo con
Núi nằm ì một chỗ
Cha đi cúi lom khom
Đường bám lì lưng núi
Con tập chạy lon ton
Cha siêng hơn hòn núi
Con đường lười hơn con
Và:
Biển là ao lớn
Thuyền là con bò
Bò ăn no gió
Lội trên mặt nước
Em nhìn thấy trước
Anh trông thấy sau
Ta lớn mau mau
Vượt qua ao lớn
(Theo cụ Sơn Tùng, trích trong Tất Đạt tự ngôn)
Lớn lên, Bác đi khắp bốn phương trời, làm báo, viết kịch, viết văn, làm thơ… tự tìm đường cứu nước, hoàn thiện dần văn hóa ứng xử, văn hoá giao tiếp. Tập Ngục trung nhật ký chứng minh Bác là một nhà thơ lớn, cùng với thơ làm trong kháng chiến chống Pháp, thơ Xuân mỗi khi Tết đến Xuân về trong những ngày đánh Mỹ, thành kim chỉ nam cho toàn Đảng toàn quân, toàn dân ta hăng hái xốc tới… đã thể hiện đầy đủ tầm vóc của một nhà văn hoá lớn.
*
Ngày còn học phổ thông, thầy Đào Tưởng Lục, giáo viên dạy sử nổi tiếng của chúng tôi dạy rằng: Chính sử được viết ra theo ý chí của nhà cầm quyền và phục vụ cho mục đích thống trị của họ. Dã sử mới thể hiện cách nhìn của đa số nhân dân lao động. Nó được viết ra bởi người lao động hoặc những trí thức sống gần dân…
Tôi nhớ mãi lời thầy và càng ngày càng nghiệm thấy đúng. Ngày 3-2-1930 (bà Vera ở Nga nói là ngày 6/1) Bác Hồ triệu tập các nhóm cộng sản ở trong nước bí mật tới Hồng Kông thống nhất lại thành Đảng Cộng sản Việt Nam, cử ông Trịnh Đình Cửu làm Tổng Bí thư và viết chính cương đầu tiên: Đoàn kết các giai tầng xã hội Việt Nam chống đế quốc, sau mới làm cách mạng thế giới…
Tháng 10-1930 ông Trần Phú từ Liên Xô về, gạt Bác Hồ và ông Trịnh Đình Cửu ra, phủ định chính cương 3-2 của Bác, đổi tên Đảng thành Đảng Cộng sản Đông Dương với “Luận cương chính trị” do Stalin sai Paven Alếch Xanđrovích Míp vẽ ra, bầu Ban Chấp hành mới không có Bác Hồ tham gia.
Tôi không được học và cũng không được đọc hai bản “Luận cương”, nhưng theo cụ Sơn Tùng: Chính cương 3-2-1930 của Bác Hồ đến nay vẫn nguyên giá trị. Ngày ấy Quốc tế Cộng sản đòi phải thành lập Đảng Cộng sản Đông Dương, Bác Hồ cho rằng: sự phát triển của ba nước không đồng đều, Việt Nam đông dân, có giai cấp công nhân, có thể thành lập đảng để lãnh đạo nhân dân đánh Pháp. Đó là điều kiện lịch sử của Việt Nam. Lào, Miên chưa có điều kiện thành lập đảng, lấy tên Đảng Cộng sản Đông Dương là lấy nước lớn áp đặt lên nước nhỏ, vậy là không đúng…
Bản “Luận cương” của ông Trần Phú gọi cụ Huỳnh Thúc Kháng, cụ Nguyễn An Ninh là “bọn” này “bọn” nọ lôi kéo thanh niên… Viết như vậy không chỉ xúc phạm đến các cụ, những nhà yêu nước chân chính mà còn xúc phạm đến cả đồng bào ta.
Bác của chúng ta đã sớm bộc lộ một tài năng chính trị sáng suốt vậy đấy!
*
Bác Hồ thật sự là nhân cách của người cầm quyền kiểu mới, suốt 24 năm làm nguyên thủ quốc gia mà không tha hóa. Khi chết đi, ngoài ngôi nhà sàn, Bác không có gì khác cho riêng mình. Tình cảm của Bác đối với mọi tầng lớp đồng bào là vô cùng sâu nặng, đặc biệt là đối với cụ già và trẻ em.
Chắc rằng những ngày cuối cùng của thế kỷ 19 đầu thế kỷ 20 đã để lại trong lòng Bác một vết thương đau chẳng thể mờ phai: Bố đi coi thi ở Thanh Hóa, anh trai đi theo, xong tạt về quê bốc mộ họ suốt ba tháng trời. Ở Huế, mẹ sinh em, đau ốm, chết không để lại một bát gạo hay một cắc bạc nào. Bác Hồ bấy giờ mới 10 tuổi, bế em đi xin sữa và em cũng héo khô trên tay mình. Hai cái tang đổ xuống đầu một đứa bé 10 tuổi. Đời người có nỗi đau nào hơn thế? Vậy nên Bác dành nhiều tình thương yêu cho cụ già và em nhỏ cũng chẳng có gì là lạ?
*
Quan hệ của Bác với ông Trần Phú như đã trình bày ở trên, còn quan hệ với Tổng Bí thư thứ hai là Hà Huy Tập cũng không tốt đẹp hơn. Năm 1935 Hà Huy Tập làm văn bản báo cáo với Đệ tam Quốc tế rằng chính Nguyễn Ái Quốc đã gây ra sự mơ hồ về giai cấp cho các chiến sĩ cách mạng Đông Dương. Bởi vì hồi đó “Chính cương” của Bác đề ra: Đảng phải tranh thủ cả tiểu, trung và đại địa chủ cùng thanh niên trí thức, tư sản yêu nước để chống đế quốc… Ban Chấp hành Trung ương kết tội Bác là mơ hồ, cải lương…
Đại hội VI Quốc tế Cộng sản chỉ có một mình Nguyễn Văn Tạo là người Việt Nam nhưng là Ủy viên Trung ương Đảng Cộng sản Pháp là đại biểu chính thức tham dự. Trước đó, tại Đại hội V, Bác được Manuisky đề xuất đặc cách làm đại biểu chính thức. Ban Bí thư Chấp nhận nhưng Bác từ chối vì mình không phải là đại biểu được Đảng Cộng sản Pháp bầu. Bác chỉ đến để đóng góp vào báo cáo về vấn đề dân tộc và thuộc địa của Đại hội mà thôi…
Tiếng bom Phạm Hồng Thái nổ ở Sa Diện, Quảng Châu làm chấn động cả nước Pháp, Bác Hồ đề đạt với Ban Bí thư Quốc tế cộng sản và Bộ Phương Đông xin được về Quảng Châu hoạt động. Cả hai nói đồng ý nhưng Bác vẫn phải chờ đợi trong im lặng. Đảng Cộng sản Pháp cũng chẳng hồi âm nên Bác đành phải loanh quanh ở Moskva… Về sau Nguyễn Ái Quốc được bổ sung vào Bộ Phương Đông và về Trung Quốc hoạt động, mọi chi phí do Bộ Phương Đông chu cấp. Tháng 9-1924 Bác đi Quảng Châu và cho đến 1927 cũng không được đồng tiền nào của Bộ Phương Đông chu cấp! Sau đó bác sang Thái Lan…
Sau Đại hội VI Quốc tế Cộng sản, quan điểm dân tộc và thuộc địa của Bác Hồ bị phê phán dữ dội. Stalin tỏ vẻ khó chịu nhất là vấn đề này. Ông ta cũng coi Bác là một người dân tộc chủ nghĩa cải lương. Việc Bác bị bắt ở Hương Cảng rồi nhờ ông Loseby mà được xử trắng án, được thả ra cũng khiến Liên Xô nghi ngờ là Bác hoạt động hai mang! Stalin không hiểu được là tại sao lại có những người như Loseby?
Bác ở lại Liên Xô, công tác ở Ban Thuộc địa của Quốc tế Cộng sản nhưng không được giao nhiệm vụ cụ thể nào mà chỉ được nghiên cứu làm luận án phó tiến sĩ về vấn đề thuộc địa. Công việc nghiên cứu xong đâu vào đấy cả Bác xin được bảo vệ thì lại không được trả lời. Năm 1938 Bác xin về nước.
Đại hội Quốc tế Cộng sản lần VII, Bác không có tên trong danh sách đoàn đại biểu Đảng ta mà chỉ là dự thính. Ông Lê Hồng Phong và bà Nguyễn Thị Minh Khai là đại biểu chính thức.
*
Tôi không được rõ mối quan hệ giữa Bác với Tổng Bí thư Nguyễn Văn Cừ. Chỉ thấy nói năm 1938 Bác từ Liên Xô về qua Trung Quốc. Cuối 1938, Bác công tác tại phòng “Cứu nguy Dân tộc” thuộc văn phòng đại diện Bát lộ Quân ở Quế Lâm (Trung Quốc) với tên là Hồ Quang, hàm thiếu tá. Năm 1939 Bác về Côn Minh để tìm cách nối lại liên lạc với các đồng chí trong nước.
Quan hệ giữa Bác và ông Trường Chinh có vẻ “êm đềm” hơn, mặc dù ông Trường Chinh không tán thành việc Bác tuyên bố “giải tán Đảng Cộng sản Đông Dương”. Đây là việc làm trên danh nghĩa để tránh mũi nhọn của bọn Lư Hán, Tiêu Văn sang ta là để tiêu diệt Đảng Cộng sản. Nếu không làm được thì bọn họ sẽ bị Tưởng Giới Thạch tiêu diệt!
Năm 1952, Mao và Stalin gọi Bác sang, nhất định bắt phải cải cách ruộng đất. Bác chủ trương hãy làm giảm tô, giảm tức trước. Cải cách uộng đất để sau. Bác nói: mình đã nói để kháng chiến xong đã mới tiến hành cải cách ruộng đất. Họ cứ ép mãi. Mà nếu có làm cũng làm theo cách của ta, chứ không theo họ…
Đoàn cố vấn Trung Quốc trong cải cách ruộng đất do Kiều Hiểu Quang làm trưởng đoàn, họ muốn qua cải cách để “sửa” lại Đảng ta. Ông Trường Chinh đồng ý làm cải cách ruộng đất. Làm thí điểm, trước hết họ chỉ đạo đánh vào bà Nguyễn Thị Năm (tức Cát Thành Long). Gia đình bà Năm có con trai làm trung đoàn trưởng dưới trướng tướng Văn Tiến Dũng. Trong tuần lễ vàng kháng chiến, bà đã hiến cho cách mạng 100 lạng vàng. Bà từng nuôi các ông Trường Chinh, Hoàng Quốc Việt… trong những năm tháng bí mật. Bản thân bà Năm công tác trong Hội Liên hiệp Phụ nữ từ 1945 cho tới 1953. Bác nói: “Tôi đồng ý người có tội thì phải xử thôi, nhưng tôi cho là không phải đạo nếu phát súng đầu tiên lại nổ vào người đàn bà, mà người ấy cũng giúp đỡ cách mạng. Người Pháp nói không nên đánh vào đàn bà, dù chỉ đánh bằng một cánh hoa”. Người ta phớt lờ ý kiến Bác và cứ thế họ làm…
Ai phải chịu trách nhiệm trước những sai lầm này? Rồi còn chiến dịch đánh Nhân văn Giai phẩm nữa… Lịch sử sau này chắc cũng còn nhiều việc phải xem xét. Rất may là Đảng đã phát hiện sớm những sai lầm này và cho cuộc cải cách ruộng đất sớm dừng lại. Nếu không, đất nước ta chắc đã tan hoang như bãi chiến trường và dân tộc ta phải gánh chịu một nỗi đau không đáng có!
*
Thời kỳ ông Lê Duẩn làm Tổng Bí thư là thời kỳ đất nước ta phải vượt qua nhiều biến cố to lớn nhất. Trước hết là công cuộc hợp tác hóa nông nghiệp và nông thôn. Vấn đề thành lập các hợp tác xã nông nghiệp. Bác nói: “Việc xây dựng hợp tác xã phải hết sức tự nguyện, không ép người ta”. Đằng này họ lùa dân vào các hợp tác xã tất, ai không vào sẽ bị phân biệt đối xử, con cái học hành khó khăn, không cho lý lịch để thoát ly… Dân vào hợp tác xã gần như vào trại lính, đi làm theo hiệu kẻng, không biết sáng tạo là gì. Các vị chủ nhiệm thuộc bần cố nông, chả biết gì là khoa học kỹ thuật, lo cho họ chưa xong thì lo được cho ai? Kết quả nền nông nghiệp nước nhà tụt hậu hàng chục năm vậy mà đi đâu cũng hô hào làm ăn lớn, làm chủ tập thể!
Ông Hoàng Tùng xếp nỗi đau thứ 7 của Bác Hồ chính là vào thời kỳ này. Ông Lê Duẩn muốn qua mặt Bác nhưng Bác không quan tâm. Người trọn đời vì dân vì nước ai thèm kèn cựa địa vị mà làm gì?
Tết Mậu Thân (1968) tổng tấn công và nổi dậy trên toàn miền Nam, Bác và tướng Giáp không tán thành nhưng bị thiểu số. Bác và tướng Giáp chủ trương tập kích rồi rút nhanh để bảo tồn lực lượng. Ông Duẩn và đa số quyết tâm tổng tấn công. Để tránh tổn thất cho lực lượng ta, Bác hỏi tướng Giáp xem phải làm thế nào? Tướng Giáp nói: Chỉ còn cách đánh mạnh ở giới tuyến để kéo bớt địch ra. Chuẩn bị vào trận, họ cho tướng Giáp đi chữa bệnh ở Hungari, Bác Hồ đi chữa bệnh ở Trung Quốc. Kết quả địch phải mang ra giới tuyến 4 sư đoàn. Johnson tuyên bố phải tử thủ Khe Sanh. Ông Lê Duẩn đã đề nghị Bác cho đánh trận này, nếu không thắng ông ta sẽ từ chức, nếu thắng Bác phải cách chức tướng Giáp. Kết quả cả ba đợt tổng tiến công và nổi dậy đều không đạt được mục tiêu đề ra… Nhưng ông Duẩn im lặng.
Tấn công đợt 1 không bắt được Martin và Thiệu ra đài phát thanh tuyên bố đầu hàng! Đợt 2 cũng không kết quả, đợt 3 đã bị kẻ địch phản công cho tơi tả. Bộ đội tinh nhuệ của ta hy sinh biết bao nhiêu? Những hố chôn tập thể đã khui lên ở Quảng Ngãi, ở Bình Định cùng nhiều nơi nữa nói lên điều đó. Và còn bao nhiêu xác chiến sĩ ta bị kẻ địch vùi lấp chưa tìm thấy?
Ông Lê Duẩn phớt lờ lời hứa của mình còn Bác Hồ thấy đất nước đang trong giai đoạn nước sôi lửa bỏng nên cũng để yên…
Ngày ấy, giáp Tết, Bác đang điều trị ở Trung Quốc, Bộ Chính trị mời về để thông qua việc tổng tiến công và nổi dậy 1968. Máy bay về sân bay Gia Lâm được thông báo hạ cánh theo phương vĩ lệch 15o. Nếu xuống ắt sẽ tan xác. Ông Vũ Kỳ đồng ý cho người lái hạ cánh theo trí nhớ và máy bay đáp xuống an toàn. Ông Kỳ thở phào nhẹ nhõm. Mọi người yên vị trong máy bay và Bác vẫn ung dung hút thuốc.
Lát sau mới thấy ông Duẩn, ông Lê Đức Thọ rồi ông Đồng tới đón! Chắc là họ định đón Bác ở một địa điểm khác.
Những tì vết của ông Duẩn và một số ông lớn khác thì còn nhiều. Ông Duẩn “lúc sinh thời là một thanh niên yêu nước. Người ta kính mến, khi ở trong Nam chiến đấu cũng đáng kính. Nhưng sau khi giải phóng miền Nam, đám thầy dùi tự nhiên lại mạ ngọc mạ vàng lên lịch sử cá nhân ông là không đúng. Họ bịa chuyện sở dĩ có chiến thắng miền Nam là nhờ có nghị quyết 15: Có nghị quyết 15 do anh Ba Duẩn từ trong Nam ra, triệu tập Hội nghị Trung ương chỉ ra đường lối kháng chiến miền Nam lúc đó”.
Bác Hồ đang sống mà họ dám nói thế. Mà chính ông Duẩn cũng muốn thế!
Tạp chí Lịch sử Đảng số 4-1990 ghi rõ: Tác giả Nghị quyết 15 là Đại tướng Tổng tư lệnh Võ Nguyên Giáp… Dù cho có người viết sách ca ngợi họ đến đâu rồi cũng có ngày được lịch sử phán xét. Có thế mới giúp những người đang sống hiểu rõ vàng, thau. Giúp những thế hệ mai sau không bị nhầm lẫn… Tôi chỉ ghi ít chuyện giữa ông Duẩn và Bác Hồ mà thôi. Những việc của ông làm sau khi Bác mất thì mọi người đã rõ và những giọt nước mắt ông khóc ngày lễ tang Bác là thật hay giả đây?
*
Suốt quá trình lãnh đạo cách mạng Việt Nam, Bác Hồ luôn cao hơn các vị Tổng Bí thư mấy cái đầu và mặc dù họ cư xử với Bác thế nào Bác vẫn luôn đặt quyền lợi của Đảng của dân tộc lên trên hết… Sự kiện lịch sử càng đứng xa càng thấy rõ: Cái đúng, cái ưu, cái sắc bén luôn luôn thuộc về Bác Hồ.
- Căn cứ vào đâu mà từ 1941, Bác nói năm 1945 cách mạng Việt Nam hoàn thành?
- Căn cứ vào đâu mà giữa lúc khói lửa của cuộc đại chiến đang mù mịt, Bác nói năm 1945 Chiến tranh Thế giới kết thúc? Trong khi Bác chỉ có chiếc radio ọp ẹp bên hông còn Stalin, Churchill, Roosevelt… có đầy đủ mọi nguồn thông tin, các cố vấn đông đảo… họ lại nói năm 1946 Chiến tranh Thế giới mới kết thúc?
- Căn cứ vào đâu mà từ 1950, Bác nói năm 1954 ta chiến thắng giặc Pháp?
- Căn cứ vào đâu mà 24/4-1957 Bác nói tại Nam Định: “Làm kinh tế thì phải khoán, khoán là ích chung lợi riêng, thì mới kích thích được sản xuất”? (Sau đó ông Kim Ngọc, bí thư Vĩnh Phúc làm theo lời Bác thì bị tiêu diệt.)
- Căn cứ vào đâu mà từ 1960, Bác ghi: “15 năm nữa thì sự nghiệp thống nhất nước nhà hoàn thành”?
- Căn cứ vào đâu mà trong Di chúc, Bác viết: Chiến tranh chống Mỹ còn kéo dài mấy năm nữa… còn Bộ Chính trị lại gạch bỏ cụm từ “mấy năm nữa” và cho là còn kéo dài? Vậy mà ông Lê Duẩn còn dám đến ký chứng kiến vào Di chúc, thực tế là giám sát Bác. Những ngày cuối đời Bác còn bị một thứ “thần trùng” bên cạnh khống chế. Họ gạch bỏ mấy vấn đề liền trong Di chúc, sửa lại ngày Bác ra đi…
Ngày nay Liên Hợp Quốc còn coi Bác Hồ là người đầu tiên mở đường đối thoại và tiến hành đối thoại tìm kiếm hòa bình (Đối xử với bọn Tiêu Văn và ký Hiệp định Sơ bộ 6/3-1946 với Pháp).
Khi cách mạng mới thành công, Bác đã kêu gọi diệt giặc đói, diệt giặc dốt thì bây giờ UNESCO mới đặt ra chương trình cứu đói, tổ chức xóa nạn mù chữ.
Bác Hồ phát động trồng cây gây rừng từ 1960, ngày nay UNESCO mới đặt ra chương trình cân bằng sinh thái, trồng cây gây rừng.
Với Bác Hồ của chúng ta chỉ có một chữ “thiên tài” mới nói lên được tất cả. Bác của chúng ta thông hiểu học thuyết Mác-Lênin (nhưng học thuyết Mác là từ thực tiễn Châu Âu. Châu Âu chưa phải là cả thế giới, Châu Á và nước ta có đặc điểm riêng). Bên cạnh đó Bác còn là người của Phật học, của Nho học, của Lão học, của học thuyết Tôn Trung Sơn… Kết hợp chặt chẽ với truyền thống dân tộc và văn hoá Việt Nam. Thông hiểu ngần ấy thứ mới tạo nên một tầm vóc Bác Hồ và điều đó đâu phải là đơn giản.
*
Những năm gần đây có nhiều người nói hoặc viết rằng Bác Hồ có con… Đối với cá nhân tôi và có lẽ là của đông đảo người dân Việt Nam ta, đó là điều đáng mừng. Một con người kiệt xuất mà từ giã cõi đời không để lại cho hậu thế tí di duệ nào khiến ai chẳng cảm thấy đau lòng? Chúng ta không nên thần thánh hóa Bác Hồ. Hãy để Bác mãi mãi vĩ đại mà giản dị giữa lòng dân tộc, giữa những tâm hồn Việt Nam, trong sự kính yêu của những người dân Việt Nam. Bác Hồ là lãnh tụ là nhà văn hoá lớn song Bác cũng là một con người với những tình cảm riêng tư bình thường mà giản dị.
Ngày Bác qua đời, Mao “bạo chúa” còn ngự trị trên đất nước Trung Hoa. Cả hơn một tỉ dân Trung Quốc phải cúi đầu phủ phục trước ông ta… vậy mà cụ Quách Mạt Nhược dám gửi đôi câu đối viếng, đặt Bác Hồ lên trên tất cả, trên cả ông Mao. Đó là một hành động dũng cảm (Trước đây khi Lev Landau bị vu là gián điệp Đức, viện sĩ Kapitsa cũng đến trước Stalin đòi phải thả ngay, nếu không ông sẽ bỏ Viện) Các nhà khoa học thường trung thực và dũng cảm vậy đó. Xin phiên âm đôi câu đối của cụ Quách Mạt Nhược: “Chí khí tráng sơn hà, Ái Quốc, anh hùng duy hữu nhất minh tinh quang vũ trụ, Á Âu, hào kiệt thị vô song”. Đây là đôi câu đối ca ngợi Bác Hồ chính xác, đầy đủ và khó có ai có thể viết được hay hơn.
*
Tôi là người sinh sau đẻ muộn lại sống ở nông thôn, giữa vùng đồi núi, mọi nguồn thông tin đều thiếu thốn, muốn tìm tòi nghiên cứu cũng chẳng biết tìm đâu, chỉ đọc và nghiền ngẫm những bài nói, bài viết của lớp người đi trước, tin tưởng hoàn toàn ở họ bởi mục đích của họ là tốt đẹp là trong sáng mà thu thập, gạn chắt lấy đôi chút cho mình…
Tôi viết ngắn gọn vậy thôi, có gì không đạt cũng mong được mọi người tha thứ. Cuối cùng, xin mượn lời cám ơn nhà văn Sơn Tùng của Trường Cán bộ Quản lý Giáo dục – ngành Giáo dục Đào tạo ngày 11/4-2001 thay cho lời kết:
“Đã đến lúc sự thật phải trả về cho sự thật, lịch sử phải trả về cho lịch sử với giá trị nguyên bản đích thực của nó, dầu biết rằng sự thật nói ra có cực kỳ gai góc, nhưng vẫn có giá trị hơn rất nhiều so với lời nói, nhận định sai lạc, giả dối, giá lạnh, không có hồn… nhưng sự thật đó quang minh chính đại phù hợp với lý tưởng của con người và đặc biệt sự thật đó phù hợp với lương tâm của chúng ta.”
Những ngày đầu xuân Canh Dần
Trường Lam

Chủ Nhật, 25 tháng 3, 2012

Cái ghế Sao ' Hàn' từng đánh rắm và cú hít của trẻ Việt

Đăng lại bài này để các Bác già thêm một chút khái niệm về một lớp trẻ mới đang được hình thành ở Việt Nam, không thể không lo ngại nếu đất nước lại có ngoại xâm. Một câu hỏi đặt ra: Liệu chúng có thể cầm súng để bảo vệ Tổ Quốc không???
Khi người trẻ quỳ xuống và hôn ghế... ( Tựa đề trên TTO)

TT - Có thể yêu quý và hâm mộ, có thể nhịn ăn xếp hàng mua vé, có thể chen lấn xin chữ ký, mặc áo khoác giữa mùa hè nhiệt đới cho giống thần tượng...nhưng đến mức - xúm xít vào hôn cái ghế thần tượng ngồi thì...

“Hôm qua 10g có chạy chương trình mà chú Bi Rain gì đó (không biết gõ đúng không nhỉ) và bậu xậu của chú ta sang diễn. Bi ngồi cùng cậu nữa ghế A12, A14 trong Nhà hát lớn. Một số cô cậu nhòm thấy. Tối biểu diễn, nhiều quý nữ có vé mời vào rất sớm, xúm nhau cúi xuống ngửi, hôn cái ghế Bi ngồi”...


Sự cuồng nhiệt của khán giả trẻ VN trong chương trình giao lưu văn hóa Việt - Hàn ngày 15-3 tại Hà Nội - Ảnh: Nguyễn Khánh
Mấy câu ngắn gọn trên Facebook sau đêm biểu diễn của Bi Rain - ngôi sao ca nhạc Hàn Quốc - tại Hà Nội của một chuyên gia truyền hình nổi tiếng đủ khiến nhiều người trong chúng ta, dù thờ ơ đến mấy với “văn hóa xìtin”, phải giật mình.
Chuyện giới trẻ VN và cả châu Á hâm mộ các sao Hàn đã từ lâu không còn là chuyện lạ. Từ gần 20 năm nay, khi “làn sóng Hàn Quốc” trùm lên khắp phố phường thôn xóm - qua phim ảnh và ca nhạc đi trước, hàng hóa theo sau - xã hội đã quen với “tóc nâu môi trầm”, quen với kim chi và đồ ăn Hàn, thời trang và đồ điện tử, gia dụng, thậm chí quen với cả việc nguyên một buôn làng Vân Kiều đặt tên con bằng nhân vật phim Hàn Quốc.
Trên các phương tiện truyền thông, mỗi lần có ban nhạc hay ngôi sao (điện ảnh, truyền hình, ca nhạc) Hàn Quốc sang VN, tràn ngập hình ảnh các “fan cuồng” “cơm nắm muối vừng” xếp hàng đón ở sân bay, xếp hàng chen mua vé, xếp hàng xin chữ ký..., kèm theo là những lời than vãn tuyệt vọng của các bậc phụ huynh: “Nó đòi bay từ Sài Gòn ra Hà Nội để xem Super Junior”; “Nó bảo nếu mẹ không kiếm được vé cho con thì con sẽ bỏ học”, mà vé nào có rẻ, có những khi lên đến 5-7 triệu đồng/cặp.
“Con nhà giàu, được chiều quá mới thế, chạy ăn từng bữa xem, hết thần tượng ngay” - một vài lời nhận xét, rất vô can; “Trẻ con ấy mà, hãy thử đặt mình vào vị trí chúng nó”, “Chúng nó lớn tự khắc sẽ tỉnh”...- nhiều tiếng tặc lưỡi độ lượng.
“Hãy để lớp trẻ có thần tượng của mình, dù Hàn hay Việt, nếu họ tạo ra giá trị sống mới, nếu họ đại diện cho những vẻ đẹp mới, hay thậm chí đơn giản là họ mang đến niềm vui cho hàng triệu thanh niên đang thiếu vắng thần tượng và thiếu cả không gian giải phóng năng lượng” - nhiều chuyên gia tâm lý và những người “tây học, quan niệm cởi mở” phát ngôn trên các diễn đàn...
Ai cũng có lý nếu xét từ góc nhìn của mình, từ vị trí riêng của mình, từ trải nghiệm của bản thân mình.
Vâng, có thể yêu quý và hâm mộ, có thể nhịn ăn xếp hàng mua vé, có thể chen lấn xin chữ ký, có thể làm mình làm mẩy với cha mẹ để xin được tiền mua chiếc vé cắt cổ, có thể nhuộm tóc xanh, tô môi tím và mặc áo khoác giữa mùa hè nhiệt đới cho giống thần tượng...
Nhưng đến mức - dù là chỉ vài người trẻ - xúm xít vào hôn cái ghế Bi ngồi thì...
Những người nhìn thấy cảnh ấy đã giật mình, các phụ huynh đã giật mình. Nhưng giật mình rồi làm gì nữa? Trong khi các thần tượng mới mà chúng ta thật sự mong ước cho con em mình vẫn chưa xuất hiện.

Bài của THU HÀ đăng trên TTO

Thứ Bảy, 24 tháng 3, 2012

Thu nhập khủng của ăn xin chùa Bái Đính

Làm quan chắc gì đã thu nhập cao như tụi này ???

Thật khó tin rằng cái "nghề" ăn mày được cho là "ở đáy của xã hội" lại mang về thu nhập "khủng" như vậy.

 Khoác lên mình những bộ quần áo rách rưới, nhếch nhác, lê lết ở ngoài đường nhưng thu nhập của "cái bang" ở chùa Bái Đính vào mùa lễ hội lên đến 4-5 triệu đồng/ngày.

Thật khó tin rằng cái "nghề" ăn mày được cho là "ở đáy của xã hội" lại mang về thu nhập "khủng" như vậy. Thế nhưng ở những ngôi chùa lớn, chuyện ăn xin kiếm được tiền triệu/ngày không còn là chuyện hiếm.
Tại chùa Bái Đính, Ninh Bình, vào mùa lễ hội (từ mùng 6 đến mùng 10 tháng Riêng, âm lịch) đội ngũ ăn xin đông đảo hơn cả. Nắm được tâm lý hào phóng khi đi viếng chùa của khách thập phương, đội "cái bang" tìm mọi cách phô ra sự nghèo khổ, đau đớn của mình để du khách thương hại bố thí.
Theo tiết lộ của một người ăn mày ở đây, vào ngày cao điểm, có những người ăn xin được 4-5 triệu đồng/ngày. Người ít cũng được 1-2 triệu/ngày.
Mỗi người vài nghìn đến vài chục nghìn, vào những ngày đầu khai hội, mỗi ngày có tới vài nghìn lượt du khách tới thăm, ăn xin ở ngôi chùa lớn nhất Việt Nam này có thể kiếm dăm triệu/ngày là chuyện không khó.
Nhà có sạp hàng bán cơm cháy ở chùa Bái Đính, ngày ngày tiếp xúc với hội "cái bang" ở đây, Trịnh Văn Thành (Trường Yên, Ninh Bình) cho biết ăn mày ở đây có ăn mày giả và ăn mày thật. Ăn mày thật là những người khuyết tật thực sự. Còn ăn mày giả là những người còn lành lặn, ăn mặc rách rưới giả dáng khổ sở để xin tiền quan khách. Ăn mày giả chỉ dám xin lén lút, thấy bóng dáng công an, bảo vệ là "chuồn" ngay.
"Anh con nhà bác mình bị khuyết tật cũng ngồi xe lăn ăn xin ở chùa này. Vào ngày lễ hội cao điểm, anh cũng kiếm được 1-2 triệu/ngày. Còn ngày bình thường thì trung bình 2-3 trăm. Giờ hết mùa lễ hội anh ấy về nhà rồi", anh Thành nói.
Anh Thành cũng cho biết, ăn xin ở đây chỉ hoạt động mạnh vào mùa lễ hội. Hết mùa lễ hội thì chỉ còn lại vài người khuyết tận ngồi xe lăn bám trụ lại chùa.
"Gần đây công an, bảo vệ dẹp ác nên ăn xin ít đi và cũng không xin được nhiều mấy. Chứ mấy năm trước thấy anh mình thu nhập khá lắm", anh Thành nói.
Theo Vietnamnet

Tượng đài cho "Vòng Tròn Bất Tử"

Một tượng đài mới cho Vòng Tròn Bất Tử Gạc Ma, cho Hải Đội Hoàng Sa, cho tất cả các liệt sĩ hy sinh vì biển đảo của Tổ Quốc.
Hợp xướng "Chân sóng" (Lời: Thanh Thảo; Nhạc: Văn Phương) đã được trình bày tại Ngày thơ Việt Nam 2012 tại Quảng Ngãi, với chủ đề: Trường Lũy Biển Đông.
Xin nghe tại đây,
và đọc lời bình của Mai Thanh Hải tại đây.

Thứ Sáu, 23 tháng 3, 2012

Thiếu tướng Nguyễn Quang Bắc trồng lại rừng báng cho quê hương vua Lý

Lại một ông "bồ Tây" nữa được lên báo.
Tớ cứ thấy anh bạn Trỗi nào được lên báo là rất khoái, cứ phải đem về cho anh em xem ngay! Sướng thế! cứ như mình cũng đang cầm xẻng vậy, hehehe! Báo nó đăng hẳn "Thiếu tướng" nha, nhẽ ra trình Quang Bắc là phải TBT mới đúng! nhẩy? lúc đó tớ sẽ xin chức quản lý Casino Đồ sơn, cho dân Việt vào đánh bạc mệt nghỉ, khỏi lo chuyện biển đảo lằng nhằng.


Thứ Sáu, 23/03/2012 10:34
(TT&VH) - Xưa kia làng Báng (Bắc Ninh) có một rừng báng bạt ngàn, nhưng do nhiều biến cố thăng trầm của lịch sử, rừng báng đã biến mất từ hơn 100 năm trước. Các thế hệ người Đình Bảng sau này chỉ còn được nghe những huyền tích về rừng báng, còn cây báng là cây gì, nhìn nó như thế nào thì rất ít ai biết.
Nhưng trung tuần tháng 2 đến đầu tháng 3 vừa qua, gần 300 cây báng đã được trồng lại trên quê hương vua Lý. Người có ý tưởng và nỗ lực trồng lại rừng báng là thiếu tướng, TSKH Nguyễn Quang Bắc, Phó Chủ nhiệm Tổng cục Kỹ thuật (Bộ Quốc phòng). Ông chính là con trai của nguyên Chủ tịch Quốc hội Lê Quang Đạo (Nguyễn Đức Nguyện).
“Tấn công” rừng để tìm báng
Từ ngày bé, mỗi khi về quê ở với ông bà nội, tướng Bắc thường được ông bà kể cho nghe về làng quê mình, kể về việc người dân khai phá rừng báng để lập làng. Trong ký ức của ông, những mô tả về loại cây huyền thoại của làng qua lời kể của các cụ cao niên là một loại cây thân gỗ, tròn, cao 25-30m, lá to như lá bàng, rất đẹp. Trước khi vua Lý Thái Tổ dời đô từ Hoa Lư về Đại La (1010) ông có về quê thăm rừng và đã quyết định nếu sau này băng hà sẽ chọn rừng báng là nơi yên nghỉ. Sau này tôn thất nhà Lý như Nguyên Phi Ỷ Lan cũng có lăng mộ ở đây.
Nhưng trải qua thăng trầm của lịch sử, rừng báng biến mất, các bậc cao niên biết cây báng lần lượt quy tiên, các thế hệ kế tiếp không còn ai biết cây báng là cây gì, rừng báng xưa như thế nào. Sau này lớn lên, tướng Bắc đi thiếu sinh quân, rồi đi bộ đội, hành quân qua các làng quê cũng tranh thủ tìm hiểu cây báng là cây gì, nhưng tuyệt nhiên không ai biết.



Tướng Bắc (bìa trái) cùng với Bí thư Huyện ủy Tương Dương (bìa phải) trồng báng
tại đền thờ Nguyên Phi Ỷ Lan (Đình Bảng, Bắc Ninh)


Thế rồi cách đây 6-7 năm, lòng mong mỏi muốn biết về loài cây này lại thôi thúc ông quyết tâm lặn lội đi khắp nơi để tìm kiếm. Ông nhờ bạn bè, chiến hữu “phong tỏa, tấn công” vào các cánh rừng từ Bắc vào Nam nhưng chỉ có một đồng chí của ông ở Cao Bằng tìm thấy. Ông háo hức đến “nhận mặt giống cây huyền thoại của làng” để rồi buồn thiu vì cây báng bạn ông bứng được trong rừng chỉ là cây búng báng, loại cây thân cau, đói lên có thể “chén luôn” được thân của nó và lá thì như lá dừa, không đúng loài cây mà ông cha đã kể lại.
Tháng 8/2011, ông đến thăm trang trại của TS Ngô Kiều Oanh, bạn ông và được mời ăn một loại rau mà theo tiếng Mường Hòa Bình gọi là rau páng (tiếng Việt là báng). Sau đó TS Oanh đưa ông đi xem cây páng trong vườn. Nhìn thấy cây, tướng Bắc chắc mẫm đó chính là cây báng vì nó đúng với những mô tả của các cụ cao niên kể mà ông đã nằm lòng từ thuở bé.
Tuy nhiên, vì vẫn chưa tin trực giác của mình, tướng Bắc mang mẫu trở về, tìm gặp PGS.TS Lê Xuân Cảnh ở Viện Sinh thái và tài nguyên sinh vật (Viện KHCNVN) nhờ ông phân tích. PGS.TS Lê Xuân Cảnh sau đó đã cùng với tướng Bắc “hành quân” đến tận nơi để nghiên cứu. Cuối cùng, các chuyên gia kết luận, cây páng này có tên khoa học là Ficus callosa, thuộc chi sung, bộ gai, họ dâu tằm và khi xưa mọc rất phổ biến từ rừng núi đến đồng bằng.
Có được kết luận đó, tướng Bắc háo hức đi tìm thì thấy Hòa Bình, Vĩnh Phú, Sơn Tây, Nghệ An, Huế và ở thảo cầm viên TP.HCM cũng có nhưng ở mỗi nơi người dân gội cây báng bằng mỗi loại tên khác nhau như gùa, đa gáo, đa chai, xung báng, báng, páng, co pảng, nùa, xộp, bốp... hoặc mới đây khi đến Đô Lương (Nghệ An), tướng Bắc còn biết thêm một cái tên khác của loài cây này được người dân hay gọi là cây da vôi.



Tướng Nguyễn Quang Bắc quyết tâm trồng lại rừng báng
mong thế hệ sau tri ân các bậc tiền nhân
Kết nối tình cha con vua Lý bằng… rừng báng
Lý do chính khiến tướng Bắc quyết tâm trồng lại rừng báng là để tri ân các bậc tiền nhân của dân tộc mà cụ thể ở đây là các thời vua Lý. “Hơn thế nữa, trong thời buổi đô thị hóa mạnh mẽ như hiện nay, chúng ta cần phải dành lại những không gian sinh thái, vừa là văn hóa lịch sử, tâm linh, vừa là môi trường” - tướng Bắc nói. “Sẽ là tốt biết bao, đẹp biết bao nếu như chúng ta biết phát triển du lịch dựa trên di tích lịch sử gắn với truyền thống quê hương, đất nước”.
Sau nhiều lần tìm kiếm, ngày 12/2 vừa qua, tướng Bắc đã mang về Đình Bảng 60 cây báng và đã trồng ở đền Đô 25 cây, lăng Lý Thái Tổ 23 cây, lăng Lý Thái Tông 8 cây và khu chùa Dận - nơi vua Lý Thái Tổ sinh ra 4 cây. 60 cây báng này chủ yếu được tìm thấy ở các bản người Thái ở Kỳ Sơn (Nghệ An) và gom ở từng nhà ở Sơn Tây.
Đến đầu tháng 3 vừa qua, sau khi biết tin tướng Bắc đang lùng tìm cây báng, trong khi ở Tương Dương loài cây này mọc hoang rất nhiều, các đồng chí ở Huyện ủy, UBND huyện Tương Dương đã vận động bà con dân bản, gom được 185 cây và chở từ Tương Dương về Đình Bảng, chung tay, chung cuốc cùng với tướng Bắc, bà con nhân dân Đình Bảng trồng lại rừng báng.
Ông Lương Thanh Hải, Bí thư Huyện ủy Tương Dương cho biết: “Ở Tương Dương có đền Quả Sơn, thờ 3 anh em là con của vua Lý Thái Tổ trong đó có Lý Nhật Quang, người sau khi nhậm chức đã mở con đường thượng đạo lên miền Tây tỉnh Nghệ An và đã đưa dân ở các vùng miền xuôi rồi tù binh Chiêm Thành lên khai hoang, lập ấp ở vùng Cự Đồn (Tương Dương ngày nay). Trước đây, ở khu đền Quả Sơn cũng có một rừng báng cổ thụ, nhưng cũng giống như Đình Bảng, rừng báng cổ thụ giờ không còn. Tuy nhiên hiện nay, giống cây huyền thoại này vẫn đang được các cán bộ lâm nghiệp huyện Tương Dương nghiên cứu, nhân giống và trồng lại. Chúng tôi gom cây, thân chinh mang tặng người dân Đình Bảng để hy vọng góp một phần công sức gây dựng lại rừng báng ở quê hương vua cha”.
Tướng Bắc xúc động: “Tôi quyết tâm gây dựng lại rừng báng là muốn hướng về cội nguồn. Tôi nghĩ rằng chúng đã từng thắng Pháp, thắng Mỹ, thắng các đế quốc phong kiến thực ra là thắng về văn hóa. Chúng ta muốn xây dựng một đất nước Việt Nam hiện đại, xây dựng một đất nước hùng cường không có cách nào khác là chúng ta phải củng cố, làm sao cho các thế hệ chúng ta đều hiểu được cái cội nguồn văn hóa, sức mạnh văn hóa của dân tộc. Tôi cho rằng ngay trong thời kỳ xây dựng đất nước như hiện nay vấn đề đó lại càng giữ vai trò quan trọng! Tôi tin, không lâu nữa, rừng báng sẽ là rừng cây di sản quý báu của nước mình...”.
Huy Thông

Thời nay: Thạch Sanh thì ít, lý thông quá nhiều.

Bắt đầu từ khi Adam và Eva ăn trái cấm, phạm tội "tổ tông" và bị buộc phải rời khỏi vườn Eden, sự giả dối đã len lỏi trong cuộc sống từ "ngây thơ" đến tinh vi và đầy mưu mô xảo quyệt.
Sự giả dối được phát tán nhanh chóng khi XH chưa phát triển hệ thống Pháp quyền.
"Lý Thông thì nhiều"
Ở Việt Nam, sự lừa dối của Trọng Thủy đối với Mỵ Châu được người Việt kể mãi cho đến tận hôm nay và mai sau. Vì rằng chẳng ai trên đời biết hết được chữ...ngờ và sự dối lừa được che đậy bằng những lời chân thật.
Khi nhắc đến sự giả dối, ngoài nhân vật Trọng Thủy, người Việt Nam cũng thường nhớ đến nhân vật Lý Thông trong truyện cổ tích "Thạch Sanh- Lý Thông". Bởi nếu Trọng Thủy "lừa vợ" để mưu xâm chiếm nước Nam thì Lý Thông là mẫu hình của sự "phản bạn", "bán bạn" để "cầu vinh".
Đầu tiên, y đã lừa Thạch Sanh đi "nộp mạng" cho Trăn tinh thay mình. Lần thứ hai, sau khi Trăn tinh bị giết, y lại lừa Thạch Sanh trốn đi để hưởng công hưởng lợi với triều đình. Đến lần thứ ba, Lý Thông đã nhẫn tâm lấp hang đá để hưởng công lao cứu công chúa. Và nhờ sự giả dối, Lý Thông đã thoát chết, đã được làm quan và suýt cưới được công chúa nếu nàng không khôn ngoan giả câm.
Việc Lý Thông lừa Thạch Sanh đến ba lần đã chứng tỏ bản chất "ở ác" của Lý Thông (như trong một bài thơ của nhà thơ Xuân Quỳnh). Bởi "quá tam ba bận" và Thạch Sanh cũng không phải không nhận sự xấu xa của Lý Thông từ lần bị lừa đầu tiên. Nhân vật Lý Thông do đó đã trở nên điển hình của sự giả dối trong kho tàng văn học dân gian Việt Nam.
Tuy nhiên, đời thực hiện nay cũng có không ít hạng người như Lý Thông trong truyện cổ tích. Thậm chí có người đã từng nói rằng đời nay "Thạch Sanh thì ít, Lý Thông thì nhiều". Câu nói đó không phải không có cái lý của nó.
Chẳng hạn, vào ngày 18/3, báo chí đưa tin ông Lê Thanh Bình, nguyên Chủ tịch UBND xã Tân Thành, huyện Hàm Thuận Nam, tỉnh Bình Thuận đã lừa đảo 36 cá nhân và hai tổ chức để chiếm đoạt hơn 28 tỉ đồng.
Sau đó một ngày, nguyên nhân vụ cháy xe hiệu Air Blade tại thôn Tiền Phong, xã Quảng Long, huyện Quảng Trạch cũng đã được làm rõ là do Phan Trung Dũng, chủ xe máy nói trên "tự đốt xe gây hiện trường giả" nhằm chiếm đoạt số tiền 210 triệu đồng của cơ quan chứ không phải là do "cơn sốt" cháy xe năm 2011.
Tưởng rằng có thể lợi dụng mấy trăm vụ cháy xe để "theo đóm ăn tàn" nhưng Phan Trung Dũng đã bị tóm gáy theo kiểu cháy nhà ra mặt... chuột. Sự đời, lẽ công bằng là thế. Không ai có thể gian dối mãi nếu như mình không phải là người bị hại và cần sự giúp đỡ từ cộng đồng xã hội.
"Cái kim trong bọc có ngày cũng lòi ra"
Sự gian dối không dừng lại ở chỗ lừa đảo về tiền bạc mà còn lừa đảo cả dư luận xã hội.

Ngày 15/3, Công an Quận 6 (TP HCM) đã bắt khẩn cấp Dư Kim Liên để điều tra về việc trung tá Trần Xuân Chuyên bị chết. Điều cười ra nước mắt là bà Dư Kim Liên đã "giả điên" để đánh lừa và cản trở cơ quan công an điều tra. Tuy nhiên, cuối cùng bà ta cũng phải thừa nhận là đã giết chồng do nợ nần và sợ ly hôn không được chia tài sản.
Điều này khiến người viết nhớ đến nhân vật Phan Kim Liên của Thủy Hử. Nhân vật Phan Kim Liên đã vì dục vọng thấp hèn để giết chết chồng mình rồi nức nở ngồi khóc chồng trước mặt Võ Tòng, che giấu điều ác tâm. Nhưng sau dòng nước mắt cá sấu lại là ánh mắt dâm đãng của thị trước kẻ phong lưu Tây Môn Khánh, chủ mưu của vụ án Võ Đại Lang. (nghe đến cái tên Liên mà gét)
Người viết bài này tự hỏi, chẳng lẽ chỉ vì nợ nần mà Dư Kim Liên đã ra tay giết chồng?
Trước đó, vào năm 2011, cả nước cũng đã sửng sốt vì Trần Thúy Liễu đốt chồng (nhà báo Hoàng Hùng) rồi... chối quanh. Nhưng đúng một tháng sau, Trần Thúy Liễu đã đến công an đầu thú.
Giờ đây, hai người đàn đà bà tội lỗi trên chỉ còn biết chờ ngày hầu tòa để nhận hình phạt thích đáng cho hành vi tội lỗi và sự gian dối của mình.
Thiết nghĩ sự đời gian dối dễ có mấy kẻ qua được lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt?
Mọi sự gian dối nói trên đều đánh lừa được xã hội trong một thời gian nhất định. Nhưng cuối cùng, nó cũng phải chào thua trước dư luận và sự điều tra của các cơ quan có trách nhiệm, có chuyên môn nghiệp vụ.
Không có gì là bí mật mãi mãi. Nói theo người Việt Nam: "Cái kim trong bọc có ngày cũng lòi ra", và "Cháy nhà ra mặt chuột". Bởi thế cho nên không có chỗ cho một sự giả dối có thể chiếm thế thượng phong và làm mưa làm gió.
Chỉ có sự giả dối được che đậy tạm thời bằng thủ đoạn cá nhân và thế lực ô dù hùa nhau vào "giúp sức", "đỡ đần". Trong lịch sử, nhiều vụ lừa đảo, gian dối dù đã che đậy rất kỹ càng nhưng cũng đã được đưa ra ánh sáng.
Có thể gian dối trước pháp luật?
Lối sống tiểu nông với tâm lý "trọng tình" từ ngàn xưa đã khiến nhiều loại giả dối được bao che trong xã hội Việt Nam. Và bởi sự thật thường bị "mất lòng" nên thường không ai dám nói thật.
Bởi nếu đã bị "mất lòng" thì đừng mơ làm việc, kiếm tiền và thăng tiến trong cái xã hội "một trăm cái lý không bằng một tí cái tình" và ưa danh lợi. "Tốt khoe, xấu che" do đó đã trở thành một thói quen xấu của người Việt Nam khó bỏ được.
Tuy nhiên, với xã hội pháp quyền Việt Nam hiện nay, khi lối sống tiểu nông đã dần được uốn nắn bởi hệ thống pháp luật và các chế tài cứng rắn thì sự giả dối đã dần ít "đất sống" hơn xưa.
Dù sự giả dối hiện nay đã không còn đơn giản. Nó đã tinh vi hơn và trở nên muôn hình vạn trạng trong nền kinh tế thị trường.
Tuy nhiên, nếu xem pháp luật là thượng tôn thì không có bất cứ sự giả dối nào có thể "mỉm cười" mãi mãi trước dư luận và xã hội.
Đã đến lúc người dân Việt Nam cần phải sống và làm việc theo Hiến pháp và pháp luật để hạng người như Lý Thông bị đẩy lùi dần ra khỏi cộng đồng. Và cũng là để chúng không còn có cơ hội làm điều xấu, điều ác trong xã hội pháp quyền.
Điều đáng tiếc là hiện nay Hiến pháp và pháp luật của ta nó cứ thay đổi tối ngày, nên cũng chỉ có:
“Dự thảo” với “Sửa đổi” rồi “bổ xung”.
Theo Nguyễn Văn Toàn

Tản mạn đôi lời nhân đám tang mẹ Thúc Minh

Hôm nay nhà Thúc Minh làm đám tang bà cụ, sân nhà tang lễ Viện 108 không được đông như những đám mình đã dự, dễ hiểu thôi, quê quán chính của gia đình ở miền Trung, nơi ông già TM, cụ Võ Thúc Đồng một thời đứng mũi chịu sào cùng nhân dân xứ Nghệ chèo chống qua bom đạn thời chống Mỹ. Nói vậy là để thấy rằng mỗi người đến được với bạn để tiễn đưa bà thân sinh về cõi Vĩnh hằng đều đáng quý và đáng trân trọng.
   Cụ Nguyệt có hai con là thành viên Trỗi, mức độ nào đó đều nổi tiếng cả!! Khóa 3 của Song Yên đi tiễn cụ cũng kha khá, chừng hai chục vị, cũng có cả "người tình cũ nghĩa xưa" mà dường như cũng "đến rồi đi" như một lời thơ nào đó, nhưng đến được là quý, chắc thế! Mình gặp khá nhiều nhân vật cộm cán k3 như Hoàng Giang, Hà Đông, Phi Hùng,v.v.. nhân dịp này mà nói dăm ba câu chuyện, tình Trỗi thêm mặn mà dù nhiều khi chọc nhau tới số, hehe! Các vị khác khá đông, nhưng thường nhớ mặt quên tên hoặc chẳng nhớ gì!!!
 Mình đi cùng khóa năm, mặc dù chỉ sống cùng anh em k5 được có hai, ba tháng nhưng gặp lại các bạn cũng khá vui, thực ra cũng hơi buồn vì chỉ có chừng hơn chục vị đại diện cho nhiều anh em mà nhà cửa cũng quanh quẩn xung quanh Ba đình, Hoàn kiếm cả, TM ngày xưa thấy chơi với mấy ông gọi là 'Bồ Tây'. Nay chả thấy ông nào, có ông lơ ngơ như Dũng "ngố", như mình từ k4 xuống lại nhiệt tình mặc dù thời tiết không mấy đẹp, mưa ngày càng to, mấy vị trong ban liên lạc hoặc 'chuẩn' ban liên lạc như Lê Bình, Vinh, Việt Dũng, Tk5 thật đáng khen ngợi, lo mọi việc cho anh em chu toàn việc hiếu, hay.
 Bà cụ nhà Thúc Minh cũng có một vài kỷ niệm với tôi. Hai ông bà chính là người đứng ra làm chủ hôn cho đám cưới của ông bà già tôi hồi gì đó, trong chiến khu gì đó, bà kể cho tôi nghe nhân dịp lên thăm ông bạn vàng nằm 'cũi' ở trại 2 Bất bạt, hehe! thế mà hơn chục năm trước mình mò đến Trung Tự thăm ông bà và tiện thể hỏi số điện thoại ông TM thì bà chối đây đẩy, sợ lại "tụ tập , sợ làm 'hư' TM !  mình bèn rút thẻ Đảng viên dọa bà thì bà nói tao chẳng sợ!!! hehehe! mình nói cháu cũng có ba chục năm tuổi Đảng ( hồi chín mấy) Đảng viên thật nhưng mà tốt, bác cứ yên tâm không làm hỏng TM đâu! bà chửi không tin chúng mày được! chán thế! hihi.
 Vậy mà bây giờ ra người thiên cổ, thôi thì chúc cho bà yên nghỉ, thanh thản chốn Vĩnh hằng, đừng lo cho thằng TM nữa, nó đã ở tuổi ông tuổi bà rồi, chỉ có điều vẫn đang trên hành trình tìm kiếm Hạnh phúc trọn vẹn, mong bà phù hộ cho nó, và cho chúng con sức khỏe, và thêm niềm tin vào bè bạn.

Thứ Hai, 19 tháng 3, 2012

Tin buồn

Cụ Bà Ngô Thị Nguyệt thân sinh chị Võ Song Yên K3, bạn Võ Thúc Minh K5 đã từ trần lúc 24h ngày 18/03/2012 tại Hà Nội.              
Lễ viếng từ 9h đến 10h30, thứ sáu, ngày 23/03/2012, tại Nhà Tang Lễ BQP - Số 5 Trần Thánh Tông - Hà Nội.
K5 tập trung viếng lúc 10h.
Anh, chị em K5 xin chia buồn cùng chị Võ Song Yên, bạn Võ Thúc Minh và gia đình.

Chủ Nhật, 18 tháng 3, 2012

Có tin không?

Đậu phụ không được ăn với hành?
( Lưu ý : nên bấm vào chữ khác mầu để xem những thông tin hữu ích)
Đậu phụ tẩm hành là món khoái khẩu của nhiều người. Tuy nhiên, các chuyên gia Trung Quốc cho rằng sự kết hợp này có thể gây bệnh sỏi thận.

Hành được xem là thứ nguyên liệu tuyệt vời trong nấu nướng , giúp tăng thêm màu sắc, hương vị cho món ăn . Những cọng hành xanh mướt với phần củ trắng bóc, mập mạp thường xuyên có mặt trong mâm cơm của mọi nhà. Tuy nhiên, có những thói quen sử dụng hành trong chế biến thực phẩm tưởng chừng bổ dưỡng và ngon miệng thì lại gây hại cho sức khỏe con người.



Nhiều gia đình có thói quen sốt đậu và rắc thêm hành tươi cho món ăn thêm màu sắc và hương vị thơm ngon.
Đậu phụ kỵ hành
Hành chứa axit oxalic, khi kết hợp với đậu phụ sẽ dễ sản sinh chất oxalate calcium. Đây là chất lắng đọng màu trắng mà cơ thể khó hấp thụ. Nếu chất này có nhiều trong cơ thể thì sẽ dễ gây bệnh sỏi thận. Ngoài đậu phụ, hành cũng không nên kết hợp với các thực phẩm có hàm lượng canxi cao. Điều đó có nghĩa là không nên uống sữa gần với thời gian ăn hành.

Không ăn cùng thịt chó, thịt gà trốngHành khi kết hợp với các thực phẩm này sẽ rất nóng. Những người hay có chứng bốc hỏa nên hạn chế ăn. Riêng các bệnh nhân bị viêm mũi càng nên kiêng thịt chó nấu với hành. Món này sẽ khiến bệnh tật thêm trầm trọng.

Khi ăn hành, không nên uống mật ongCác loại enzym có trong mật ong và các chất trong hành khi kết hợp với nhau sẽ gây phản ứng có hại cho sức khỏe con người, đặc biệt có thể gây chứng tiêu chảy, khó chịu ở đường tiêu hóa.

Không ăn hành khi đang sử dụng bài thuốc Lục vị địa hoàng hoàn
Đây là bài thuốc gồm 6 vị: địa hoàng, sơn thù du, sơn dược, trách tả, phục linh, mẫu đơn bì, trị các chứng đái khó, đái rắt, phù thũng và ngứa ở những người dễ mệt mỏi, lượng tiểu tiện giảm hoặc đái rắt.
Trong đông y, hành có vị cay, ôn tính, có tác dụng thông dương hoạt huyết, khu trùng giải độc, trị cảm cúm, phong hàn, đau đầu, kháng ký sinh trùng, bệnh lỵ… Tuy nhiên, theo cách lý giải của đông y, trong thời gian đang sử dụng Lục vị địa hoàng hoàn để bổ thận âm, nên kiêng ăn hành.
( Thằng này nói thế, nhưng theo sách Tầu)

Thứ Bảy, 17 tháng 3, 2012

Nem nướng, bánh áp chao xứ Lạng

Ăn, và nhiều thứ khác là nhất! Vậy mời các bạn đọc một bài viết  về một vài món đặc sản của Lạng sơn, để nếu có dịp lên thăm xứ Lạng nhớ tìm đến để chén cho sướng cái đời:
Món ngon xứ Lạng kể cả ngày cũng không hết. Nhưng có những món chỉ cần ăn một lần bạn sẽ nhớ mãi, muốn quay lại nơi đó để được nếm lần thứ hai.
Nhắc tới Lạng Sơn, món phổ biến nhất mà nhiều người hay giới thiệu với bạn đó là vịt quay và thịt lợn quay. Thêm vào đó, là món măng ớt chua, gần mùa thu thì chắc chắn là món na núi đá quả to thơm ngon nức tiếng. Một lần ghé qua, với từng đó món đã làm bạn xao xuyến muốn quay trở lại. Nhưng bạn đừng vội vàng, xứ Lạng còn rất nhiều món độc đáo đang chờ bạn khám phá và thưởng thức.
Nem nướng tuyệt cú mèo
Bấm xem ảnh ->http://www.thegioitieudung.com.vn/images/plg_imagesized/48-nem1.jpg
Món nem này nếu nhìn bề ngoài chẳng khác mấy so với nem chạo, nem thính khá nổi tiếng ở nhiều tỉnh thành trong cả nước. Nhưng cũng như món bánh cuốn, món nem ở từng địa phương lại chứa trong đó một thứ "đặc sản" đặc trưng riêng. Nó toát ra từ hình dáng, nguyên liệu và hương vị của món ăn.

 Nem nướng Lạng Sơn to bằng cổ tay người lớn, dài ước chừng một gang tay, được bọc bởi 3 lớp lá chuối xanh bên ngoài buộc lạt tre. Bên trong nem gồm thịt lợn (phần nạc vai, ba chỉ lách không quá mỡ), bì lợn thái mỏng. Thịt phải mua lúc lợn mới mổ, còn hồng tươi, mang về thái bằng dao sắc, mỏng. Bì lợn cũng luộc sơ, thái thật mỏng.
Thông thường một chiếc nem gói khoảng 0,3 kg thịt lợn, thịt mua về được rửa sạch, thái con chì, bì lợn luộc chín, cạo sạch lông thái nhỏ, trộn cả phần thịt và bì với bột thính (loại bột chuyên làm nem thính), nêm thêm gia vị, gói lại bằng lá chuối tươi và buộc lạt, không nên buộc lạt quá chặt sẽ làm cho nem cứng khi nướng nem sẽ không chín đều.
Bấn xem ảnh ->http://www.thegioitieudung.com.vn/images/plg_imagesized/48-nem2.jpg
 Người làm nặn chiếc nem thành hình trụ đường kính chừng 3 cm rồi "khoác" bên ngoài bằng 3 lớp lá chuối tây đã rửa sạch, lau khô. Thường thì khi ăn nem, thực khách hay thắc mắc "à, chủ quán làm điêu, bọc sao lắm lá chuối thế", ây nhưng như thế là mang tiếng "oan" cho người làm.
Nhờ những lớp lá chuối đó, nem mới "chín", tránh bị thiu hay vi khuẩn bẩn xâm nhập. Để trong điều kiện tự nhiên khoảng 2,3 ngày, nem ngấu, màu hồng đẹp là có thể sử dụng chế biến thành món nem nướng thơm nức mũi và gây cảm giác thèm thuồng khó tả với thực khách.
Nem để nguyên lá đem nướng trên than hoa hồng rực cho đến khi cháy xém hết lớp lá chuối, trong quá trình nướng phải lật nem liên tục để tránh nem bị cháy một bên. Đối với những gia đình không sử dụng bếp củi hay không có chỗ để dùng than hoa thì có thể nướng bằng lò vi sóng hoặc kẹp vỉ nướng trên bếp ga, tuy nhiên nướng bằng than hoa mới đúng kiểu và chuẩn hơn cả. Không nên để nem quá lâu mới đem nướng, nem sẽ rất chua.
Tại Lạng Sơn, bạn có thể tìm ăn món nem nướng tại Hữu Lũng, tại cửa hàng nem Bà Láng. Đây là một hàng khá nổi tiếng và khai sinh món nem nướng trứ danh đầu tiên tại xứ Lạng.
Địa chỉ: Đường Bắc Sơn, TT Hữu Lũng, Lạng sơn, Giá từ 25.000đ/cái.
Lạ và ngon món bánh áp chao
Bấm xem ảnh ->http://www.thegioitieudung.com.vn/images/plg_imagesized/48-nem3.jpg
Xứ Lạng có món vịt áp chao khá nổi tiêng, nhưng ít ai để ý, trên đây còn có món bánh áp chao cũng tuyệt vời không kém. Món bánh, nghe thấy thôi cũng đủ thôi thúc những vị khách phương xa phải lùng sục đi tìm để ăn cho bằng được.

 Bạn cũng đừng lo vì khá nhiều quán ăn đêm trên đường phố xứ Lạng đều bán món ăn dân dã này. Nào, hãy thử thưởng thức xem món bánh áp chao ngon cỡ nào mà sao nhiều "ma xó" cứ "dụ dỗ" mình ăn đến thế.
Đây là loại bánh được chế biến từ gạo nếp và gạo tẻ, gạo nếp chiếm tỷ lệ 3/4. Gạo đem xay bột nước, lọc bột cho khô vừa ở độ rền rệt, thái thêm lá hành cho vào, cho thêm chút xì dầu vào bột đảo cho thật đều.

 Phần vỏ xem chừng đơn giản quá, cũng chẳng khác nhiều so với vỏ của nhiều loại bánh, ấy nhưng điều đặc biệt lại đang ẩn bên trong. Áp chao theo cô chủ quán bánh giải thích là nó chính là... vịt chao. Thì ra, nhân của món bánh này lại chính là món thịt vịt nổi tiếng.
Thịt vịt làm sạch chặt miếng quân cờ ướp húng lìu, bột canh hoặc muối tiêu, hạt tiêu cho vừa. Lấy muôi dán làm bằng nhôm múc bột đầy muôi, cho miếng thịt vịt vào giữa muôi bột ấn đều bột ngâm miếng thịt vịt. thả cả muôi bột vào chảo mỡ đang sôi, 3 phút sau bánh chín gỡ bỏ ra, đảo bánh đều khi nào bánh ngả màu vàng là được. Vớt bánh ra ăn nóng với đu đủ ngâm, dấm ớt, tiêu và rau diếp.

 Người bán bánh áp chao còn đem các bộ phận khác của con vịt như cổ cánh, chân, lòng mề vịt được tẩm ướp gia vị chao lên, có hương vị rất thơm ngon, hấp dẫn. Trong tiết trời se lạnh, nhấp một chút rượu Mẫu Sơn với món bánh này, quả chẳng còn gì... sung sướng hơn!
(Đăng lại từ blog Tintucthoitrang24h)

Có con cháu bạn ở đây không???

Đây là clip quay trực tiếp từ cổng trung tâm hội nghị quốc gia trong đêm diễn ra Đêm Đại Nhạc Hội Việt Hàn 2012.
"Một sự hâm mộ cuồng loạn và ngu ngốc không thể hiểu nổi"

Thứ Sáu, 16 tháng 3, 2012

Cưới con Lê Minh

Thấy 3Chai nói cưới con gái "Lơ Manh" có ai mang máy ảnh đi làm phóng sự? K5, biết rồi, đi đâu rượu nhớ máy ảnh quên. Nên tôi phải cắp hàng theo, giúp bạn ít ảnh.
Đón khách.
Hai họ và hai cháu.
Đón khách rồi thì phê một minh.
Vui với bạn Trỗi
và CCB Quảng Trị 1971

Thứ Năm, 15 tháng 3, 2012

Qùa tặng từ Bachai.

Theo mệnh lệnh của anh Bachai.  Xin trân trọng gửi đến tất cả các bạn Trỗi và bạn bè thân thiết: Bantbe, k9, k10 một tặng phẩm đầy ý nghĩa trong dịp kỷ niệm ngày Các chiến sỹ Hải quân Việt nam ngã xuống để bảo vệ Trường sa dưới họng súng của giặc Tầu, những người bạn bốn tốt, mười sáu chữ cùng chung lý tưởng cộng sản vĩ đại đang mài dao kéo bên kia biên giới,  đó là Bản nhạc bướm bài hát 'Gửi, (góp) đá xây Trường sa' Xin cùng hát với anh Bachai để tôn vinh các liệt sỹ đã bỏ mình vì nước đang âm thầm nằm trong bụng cá ở đảo Garma.



Thứ Tư, 14 tháng 3, 2012

Bỗng nhiên mới xuất hiện một hiện tượng đáng mừng.

Theo PV Thiên Phước thì bài này làm tôi ngạc nhiên và sung sướng, vì ông ĐV này có sai đấy (có ông nào đúng đâu), nhưng mà biết sai và xin chịu kỷ luật, rút lui khỏi lãnh đạo. Dĩ nhiên đây là một hiện tượng đặc biệt trăm năm mới có một người, do vậy tôi không thấy buồn vì có CB lãnh đạo phạm luật, mà thấy rất vui, vì đã có một vị CB biết nhận sai lầm, biết xin chịu kỷ luật, thật đáng khen.

Chủ tịch Hội Nhà văn 'đạo văn'
Thừa nhận sao chép bài của người khác để đăng báo, Chủ tịch Hội Nhà văn TP Cần Thơ Trương Thanh Liêm xin thôi chức, tự nhận kỷ luật khiển trách về mặt Đảng.
Ngày 14/3, ông Phan Huy, Chủ tịch Liên hiệp các Hội Văn học nghệ thuật TP Cần Thơ cho biết, Ban Chấp hành Hội Nhà văn thành phố đã thống nhất cho ông Trương Thanh Liêm thôi chức Chủ tịch Hội Nhà văn.
Nguyên nhân là ông Liêm thừa nhận tự ý sao chép bài "Cô gái Cần Thơ múa lân trên cột và mai hoa thung" của phóng viên báo Cần Thơ để gửi đăng trên tập san Áo Trắng với tựa "Cô gái múa lân trên cột cao 7m". Tại cuộc họp ngày 12/3, ông Liêm xin thôi chức Chủ tịch Hội Nhà văn TP Cần Thơ nhiệm kỳ 2011-2016.
Theo ông Huy, Hội Nhà văn là một trong 9 hội trực thuộc Liên hiệp các Hội văn học nghệ thuật TP Cần Thơ. Vì vậy,
Do ông Liêm hiện là Chánh Văn phòng Liên hiệp các Hội Văn học nghệ thuật TP Cần Thơ nên khi chi bộ họp kiểm điểm, ông Liêm tự nhận hình thức kỷ luật khiển trách về mặt Đảng. Kết luận kỷ luật này được chuyển lên Đảng ủy cấp trên xem xét phê chuẩn.
"Sai phạm của ông Liêm gây ảnh hưởng lớn đến tập thể những người làm văn học nghệ thuật nên phải kỷ luật. Tuy nhiên, hiện Liên hiệp chưa xử lý là do đang chuẩn bị đại hội bầu lại Ban chấp hành nhiệm kỳ mới", ông Huy cho biết thêm.

Tin từ Bắc Hải

Vừa nhận được Email của anh Bachai, có một số vấn đề cần trao đổi nhưng chủ yếu là anh Bachai giới thiệu về một bài báo nói về nhạc sỹ Quỳnh Hợp, mà trong đó cái cần quan tâm là bài viết có nói đến bài hát " Gửi đá xây Trường sa" của anh Bachai, chúng ta cũng được vinh dự lây vì bạn mình có bài hát được sử dụng trong những chương trình ca nhạc về biển đảo thấm đượm tinh thần yêu nước sâu sắc, mà cũng là gián tiếp vinh danh các hòn đá nhỏ mà Bạn Trỗi đã góp phần để xây nên nền móng cho Trường sa thêm vững chắc(tôi cũng được vài dòng trên bài báo này nên sướng quá đêm qua không ngủ được hehehe!) Xin mời các bạn đọc bài viết này trên trang Báo Hà Nội mới Online (Bấm vào đây)

Thứ Ba, 13 tháng 3, 2012

Tin vui

Nghiêm Xuân Minh và Lê Thanh Bình cho con gái  rượu Nghiêm Phương Lê và con rể Nguyễn Đức Việt ra ở riêng, trân trọng kính mời các bạn Trỗi K5 đến dự tiệc cưới vào lúc 11h thứ bẩy, ngày 17/03/2012, tại KS ASEAN số 8 phố Chùa Bộc - Đống Đa - Hà Nội. Rất hân hạnh được đón tiếp. 

Thứ Hai, 12 tháng 3, 2012

Tin vui

Vợ chồng Lê Minh cho con gái rượu Lê Minh Ngọc ra ở riêng, trân trọng mời các bạn Trỗi K5 đến dự tiệc cưới chung vui cùng gia đình vào hồi 11h thứ sáu, ngày 16/03/2012, tại Thúy Nga Plaza số 463 phố Đội Cấn - Ba Đình - Hà Nội. Rất vui mừng được đón tiếp các bạn.

Thứ Bảy, 10 tháng 3, 2012

Người Việt 'vô địch': Phát minh máy phát điện chạy bằng nước

Bí ẩn “chất xúc tác”
Theo GS - Viện sĩ Nguyễn Văn Hiệu, trong sáng chế máy phát điện chạy bằng nước, điểm cốt yếu là TS Nguyễn Chánh Khê đã tìm ra được một chất dẫn có cấu trúc nano, khi phản ứng với nước tạo ra hydrogen để đi qua bình nhiên liệu và tạo ra điện
Ngày 9/3, tại Ban Quản lý Khu Công nghệ cao TPHCM, nhiều nhà quản lý, nhà khoa học đã cùng làm rõ các vấn đề liên quan đến sáng chế máy phát điện chạy bằng nước của TS Nguyễn Chánh Khê gây tranh cãi gần đây.
Cần thiết phải công bố về mặt khoa học
Chủ trì hội thảo là GS-Viện sĩ Nguyễn Văn Hiệu. Hội thảo còn có sự tham gia của ông Vương Đức Tuấn, Phó Vụ trưởng Cơ quan đại diện phía Nam Bộ Khoa học và Công nghệ; PGS - TS Lê Hoài Quốc, Trưởng Ban Quản lý Khu Công nghệ cao TPHCM; ông Phạm Chánh Trực, nguyên trưởng ban quản lý Khu Công nghệ cao TPHCM; GS-TSKH Nguyễn Đăng Hưng cùng các nhà khoa học về vật lý, hóa học của ĐH Quốc gia TPHCM và các nhà quản lý, nhà khoa học trong và ngoài nước.

Các nhà khoa học chứng kiến việc thực nghiệm máy phát điện chạy bằng nước của TS Nguyễn Chánh Khê      ---------->>


PGS-TS Lê Hoài Quốc cho biết mục đích tổ chức hội thảo khoa học này là để TS Nguyễn Chánh Khê cùng các nhà khoa học tranh luận nhằm làm sáng tỏ về công trình nghiên cứu máy phát điện chạy bằng nước.
Tại hội thảo, TS Nguyễn Chánh Khê đã trình bày cụ thể trước cử tọa cách thức hoạt động, đặc biệt là “chất xúc tác” sử dụng cho chiếc máy phát điện chạy bằng nước do ông nghiên cứu. GS-TSKH Nguyễn Đăng Hưng cho rằng hóa chất để trộn vào nước như TS Nguyễn Chánh Khê trình bày là một hóa chất cực kỳ quan trọng, một phát hiện mới, nếu có thực sự như vậy. Theo GS-TSKH Nguyễn Đăng Hưng, cần làm rõ hơn về “chất xúc tác” này.
TS Nguyễn Chánh Khê cho biết đây là một sáng chế mang tính chất bí mật về công nghệ, do đó không thể công bố cụ thể về mặt khoa học. Tuy nhiên, các đại biểu cho rằng tuy về mặt sáng chế, TS Nguyễn Chánh Khê được quyền bảo mật nhưng cũng cần thiết phải công bố về mặt khoa học để các nhà khoa học cũng như dư luận được rõ.
Phải nghiên cứu sâu hơn
 Sau buổi hội thảo, các nhà khoa học, nhà quản lý cùng TS Nguyễn Chánh Khê đã xuống phòng thí nghiệm để tham quan, tìm hiểu trực tiếp máy phát điện chạy bằng nước. Trước sự có mặt của các nhà quản lý, nhà khoa học, TS Nguyễn Chánh Khê đã đổ chất hóa học vào bình chứa nước. Sau một lúc thực hiện phản ứng, chiếc máy phát điện đã thắp sáng được một bóng đèn trong phòng.
Các nhà khoa học đã đặt nhiều câu hỏi xoay quanh chiếc máy phát điện chạy bằng nước, đồng thời thực nghiệm ngắt nguồn hydrogen cung cấp cho bình pin nhiên liệu, lập tức bóng đèn tắt ngay, chứng tỏ “chất xúc tác” tách được hydrogen ra khỏi nước để đi qua bình pin nhiên liệu tạo ra dòng điện. Các kết quả trong buổi thực nghiệm cho thấy máy phát điện chạy bằng nước hoạt động đúng như những gì TS Nguyễn Chánh Khê công bố.
GS-TSKH Nguyễn Đăng Hưng cho rằng về mặt công nghệ, đây là một phát minh đột phá. Tuy nhiên, về mặt khoa học, khám phá này cần phải được tiếp tục nghiên cứu sâu hơn. Hóa chất sử dụng trong chiếc máy phát điện của TS Nguyễn Chánh Khê thực chất là một nguồn nhiên liệu mới, bởi một hóa chất có khả năng tách hydrogen ra khỏi nước và tạo ra được dòng điện thì nó cần có nguồn năng lượng rất lớn để thực hiện phản ứng. Hiện nay, chưa có loại hóa chất nào có khả năng cung cấp nguồn năng lượng lớn như vậy.
Kết luận hội thảo, GS - Viện sĩ Nguyễn Văn Hiệu nhận xét bản chất khoa học của công trình nghiên cứu này là phương pháp tạo ra hydrogen từ nước. Đây không thể gọi là làm ra một máy phát điện chạy bằng nước. Trong sáng chế này, điểm cốt yếu là TS Nguyễn Chánh Khê đã tìm ra được một chất dẫn có cấu trúc nano. Chất dẫn này khi phản ứng với nước đã tạo ra hydrogen, sau đó hydrogen đi qua bình nhiên liệu để tạo ra điện. Đây chính là điểm mới trong nghiên cứu này.
Theo Dân trí
Xin mời đọc thêm: 

Chủ Nhật, 4 tháng 3, 2012

Chỉ có ở...Annamit: Từ chối cô dâu vì nghi giống “nhân vật trong phim sex”

Bài đăng trên báo Thanh niên Online:
Một cô gái trẻ, đẹp đã bị trả về nhà sau khi cưới chỉ vì nhà chồng nghi là nữ "diễn viên" trong một clip sex đang gây xôn xao dư luận ở TP.Cần Thơ.


Hình ảnh hôn lễ của Nguyễn Phúc Duy và Nguyễn Đặng Xuân Thùy -
 Ảnh: gia đình cung cấp


Kết hôn khi đang còn đi học

Ông Nguyễn Hoàng Năm (56 tuổi), ở P.Hưng Lợi, Q.Ninh Kiều, TP.Cần Thơ trình bày, do quen biết với ông Nguyễn Văn Ba (52 tuổi) nhà ở khu vực Yên Hạ, P.Lê Bình, Q.Cái Răng từ lâu, biết ông Ba có con gái là Nguyễn Đặng Xuân Thùy (19 tuổi) có ngoại hình đẹp nên năm 2009 ông có ngỏ lời hỏi cưới cho con mình là Nguyễn Phúc Duy (27 tuổi). Tiếp xúc với Thanh Niên ngày 1.3, cả gia đình ông Năm, ông Ba và cô Thùy đều đề nghị được ghi rõ tên, tuổi, địa chỉ và hình ảnh để chứng minh gia đình không lừa dối ai.

Vốn là gia đình khá giả, muốn con thành gia lập thất, ông Năm thuyết phục Duy nếu chịu cưới vợ ông sẽ mua tặng chiếc ô tô trên 1 tỉ đồng để làm quà cưới. Ông Ba cũng vui vẻ đồng ý gả con, nhưng lúc đó Thùy mới học lớp 10, chưa đủ tuổi kết hôn nên hai gia đình chỉ tổ chức đám hỏi.

Đến ngày 14.3.2011, lễ cưới được cử hành rình rang, ông Năm nói ông mời gần 1.000 khách tới chung vui tiệc cưới của con mình. Vì có con dâu đẹp, nên ông cũng nở mặt, nở mày. Nhưng vì thời điểm đó, Thùy đang học 12, vẫn chưa đủ tuổi nên không đăng ký kết hôn. Sau lễ cưới, Thùy vẫn tiếp tục đi học.

Theo Nguyễn Đặng Xuân Thùy, thời gian đầu về nhà chồng, cô được Duy và gia đình rất mực thương yêu, đối xử tốt. Ông Năm nói ông rất thương con dâu nên không để Thùy làm việc nhà sợ ảnh hưởng việc học. Nhưng chỉ 14 ngày sau lễ cưới, lúc Duy đi làm gọi về nhà hỏi Thùy lúc đi học môn thể dục mặc áo màu gì. Vẫn chưa biết điều gì xảy ra, Thùy vẫn vô tư trả lời. Thùy kể: “Hôm đó, anh Duy về nhà trong tâm trạng rất giận khi cho em xem một đoạn phim sex, hỏi có phải em không? Lúc đó em cũng bình thản vì đó không phải là mình”.

Ông Năm nói ông chỉ biết có đoạn phim sex đang lan truyền trên mạng “giống dâu tôi như hai giọt nước”, khi ông bị một người quen gọi đến mỉa mai. Còn Thùy cho rằng từ hôm đó, gia đình Duy “đối xử khác” với cô. Duy tỏ ra rất buồn, hay bỏ đi nhậu. Thùy nói: “Thời gian sau em nhắc anh Duy đi đăng ký kết hôn thì ảnh nói “em xứng đáng làm vợ anh sao” rồi bỏ qua việc đi đăng ký”.

Sự việc được ông Năm giải thích: "Ngay từ đêm tân hôn, chú rể phát hiện cô dâu không còn trinh tiết và đã thông báo cho gia đình nhà gái biết. Đến khi phát hiện clip nói trên, tôi hỏi con dâu thì con dâu của tôi cũng thừa nhận giống… Vì lý do đó nên tôi không cho đi đăng ký kết hôn”. Khẳng định nhân vật nữ chính là con dâu mình, ông Năm nói ông “rất mắc cỡ với gia tộc, với bạn bè và với con trai mình vì tôi áp đặt cho nó chuyện cưới vợ”.

Ông Ba nhớ lại, ông Năm có mời ông đến nhà một người quen để nói chuyện. Tại đây ông Năm nói thu xếp cho hai trẻ “chia tay êm thấm”. “Nếu con anh không còn là dâu thì tui coi nó là con gái, còn thằng Duy tôi vẫn bảo nó kêu anh là cha mẹ”, ông Ba nói lúc đó ông đồng ý. Xem tiếp ở đây và mới hơn ở đây

Sao không đăng clip ấy lên cho mọi người nhận xét xem có đúng không nhẩy ? không thì biết tin ai bây giờ!!!

Dân Việt nam ta bây giờ cực thoáng, chuyện đóng phim sex chưa là cái đinh gì, các cháu gái sẵn sàng lên đường theo tiếng gọi" tình yêu" . Không tin thì mời xem ở đây. (Tiếng Tầu, muốn biết nó nói gì xin mời copy lên Google dịch, hay ra phết đấy!!!)

Thứ Sáu, 2 tháng 3, 2012

Thơ vui dân gian: " Nuôi ông " ( Sưu tầm tại quán bia hơi )

Chuyện kể rằng có một ông nọ mới về hưu, lương cũng kha khá. Nghĩ nay được tự do, ông loanh quanh đó đây, rượu chè, bia bọt, vui bè, vui bạn... Bà vợ có vẻ không bằng lòng, thỉnh thoảng cũng nhắc nhở, trách ông thế này, trách ông thế nọ. Con, cháu thì bênh bà cũng góp ý thế nọ, thế kia. Rồi việc chăm sóc, cơm nước cho ông cũng có lúc sơ suất chưa được chu đáo. Ông cũng hơi bực, nhưng nén lại trong lòng, nghĩ cách... Một hôm ông tươi cười mời bà vợ cùng con cháu tham gia buổi " hội thảo " gia đình với chủ đề về ích lợi của việc "Nuôi ông " do ông chủ trì.    Không biết nội dung các bài " tham luận " khác như thế nào, kết quả cuộc " hội thảo " ra sao... chỉ biết " bài nói " của ông thì không hiểu sao lan ra khắp nơi :

Mẹ con bà cháu chúng mày chịu khó chăm ông
Chăm nuôi ông lãi hơn nuôi lợn
Chẳng phải đầu tư trại chuồng, giống vốn
Mỗi tháng tự nhiên có mấy triệu ngon lành
Không sợ ông mắc bệnh tai xanh
Cũng chả sợ ông bị lở mồm long móng
Chăm nuôi ông không cần tăng trọng
Cũng chẳng nhọc nhằn tính chuyện đầu ra
Ông sống không đòi hỏi cao xa
Tính kinh tế không nuôi con gì lãi như thế
Nhưng có điều phải chăm cho tử tế
Ông mà kềnh là mất nguồn thu.