Chào các bạn Trỗi khóa 5
Vinh 'Sái' lệnh cho mình phải có bài viết trình làng. Quân lệnh như sơn. Họ Sái này gốc Trung Quốc, thời Chiến tranh Nha Phiến của Lâm Tắc Từ đây, làm quan nghiêm lắm.
Hồi còn đi học, mình không được anh em đặt biệt danh mà chỉ được gọi là Quốc Việt, có lẽ mình nhỏ bé nhất trong khoá, đi đều bao giờ cũng là tốp cuối, hành quân bao giờ cũng được Hưng Bò đuổi và Cao Bắc mang hộ ba lô. Đặc điểm dễ nhận là mình cận thị, đeo kính dày cộp.
Xưa nay mình luôn kính cẩn khi ngước nhìn các bậc đàn anh được mang biệt danh như Lảnh Tu Ki, Hưng Bò đuổi, Tuân Rô, Cao Pây, Công Tơ le... thậm chí còi như Bình Gân, Cần Gù, Kiệt Lợn, Lâm Tắc li. Mà lạ thật, đọc biệt danh là nhận ra con người như Hoà Bựa, Hồng Toạc, 3 Loe... Khi nhận được thiếp mời cưới con của Nguyễn Phúc Cần ... cẩu (cần cẩu để xây dựng chứ đừng hiểu nhầm), luận mãi mới ra ông bạn.
Các thày giáo của trường Trỗi đã truyền cho mình bầu nhiệt huyết; mình nhớ như in Thày Mai Xuân Thưởng, thày Toàn khi giảng Văn,
Thưa thày Mai Xuân Thưởng, em vẫn ghi nhớ lời thày dặn, tìm lại bài văn của em năm lớp 10 khi thày cho em 5+; bài văn ấy em không tìm được, nhưng em vẫn viết và cố viết như thày đã dặn, Thày đã truyền cho em ngọn lửa không bao giờ tắt của tình yêu với Văn, với tiếng Việt và của lòng bao dung.
Thày Bắc dạy Sử giảng về Naponeon: Sức mạnh của khối quân áp đảo ở mũi chủ công. Thày Ứng dạy Toán nói về đạn đạo: "Ai giỏi toán sẽ chiến thắng", thày Ba dơ (em thành thật xin lỗi vì quên mất tên thật của thày) dạy Hoá, cùng cả lớp điều chế dầu chuối ... và nhiều thày, cô giáo khác; Sau này, đứng trước hàng quân, em vẫn nhớ và biết ơn các thày.
Em biết ơn trường quân đội có các giáo viên giỏi, đầy nhiệt huyết như thế.
Các bạn khoá 5 thân!
Trường Trỗi dạy mình nhiều điều, giúp nhiều trong công tác sau này, kể cả những trò nghịch ngợm mà các bạn Tường Chi mô, Đinh Vít ...dạy cho, rồi Khánh Vân (biệt danh vẫn đúng như hồi nào), dáng uyên thâm và ông cụ non của Bắc Hải, Hoàng Chương... nhưng chan chứa tình bạn.
Mình ao ước lớp trẻ con sau này được như chúng mình, nhưng đừng phải xa bố mẹ.
Hơn tất cả, nhà trường cho mình cái Tâm, càng về sau, càng phải giữ cái Tâm
Các bạn nhớ chị Hà con bác Nguyễn Chí Thanh không? Sau khi về thắp hương cho bố rồi sang lại Quế Lâm, chị ấy kể: Bác Hồ ôm các chị khóc và căn dặn, sau này khi Bác chết đi rồi, nước nhà hoàn toàn thống nhất rồi, Bác thương nhất chú Giáp; rồi chú Giáp sẽ rất khổ; Nhưng người làm rõ cho Bác và Dân tộc này là chú Giáp đấy.
Chắc chị Hà đã quên, còn mình vẫn nhớ. Mình lùng mua tất cả các Hồi kí của bác Giáp và những dòng sử liệu đó là cứ liệu Luận văn Thạc sỹ luật (Master of Law) của mình.
Master nghĩa đen là Ông chủ, Làm chủ và mình cũng thích nghe người ta giới thiệu là Làm Chủ về Luật, nhất là giới thiệu bằng tiếng Anh, mặc dù Học vị Thạc sĩ thấp hơn Tiến sĩ nhiều.
Cao Bắc ơi! Hàng chục năm không gặp nhau, nhưng từng gợi ý của Cao Bắc trên báo mạng vừa rồi làm mình mãi nhớ tới Cao Bắc khi xưa, sẵn sàng bảo vệ kẻ yếu, hết mình bảo vệ lẽ phải. Có lẽ rất lâu, từ cái hôm mình và Bắc đi lòng vòng tâm sự với nhau dọc phố Bà Triệu, ta chưa gặp lại. Bài thơ mình gửi chàng KTS ấy có hình bóng bạn. Không quên được bài sáo Lý Hoài Nam mà Cao Bắc vẫn thổi ở Trường mới Quế Lâm: "Chiều ới chiều, đi với bạn, đèo qua đèo" .. như cứa vào lòng kẻ xa quê.
Mình đã đi lùng hồ sơ Anh hùng của Trung Vịt chuyển về ban liên lạc nhà trường làm tư liệu truyền thống. Nhân Chột K6 đang cầm.
Lên giúp các cháu vùng cao những lần ấy không chỉ có mình, 36 con người hôm đó có cả 3 cô giáo mang theo quà đóng góp của 40 cháu học sinh trường cấp 2 Trưng Vương Hà Nội mà mình "đầu têu". Hổng dám vơ cả vào mình đâu. Mình còn giúp họ một bể Bioga mà ông Composit tính đắt quá, bể bé nhất là 12 triệu bằng lương của mình. Nếu đại trà và có hỗ trợ thì chống được phá rừng, sạch bản làng, thúc đẩy chăn nuôi, đỡ khổ cho dân trong kiếm củi và đèn nến...Cái chính là, họ hiểu mình với họ cùng là người Việt, không chỉ lúc chiến tranh, nhưng sức mình chỉ có thế thôi. Các cháu học sinh còn góp 1 triệu đồng để mua được 100 bộ quần áo "hàng thùng", hay thuốc men (các cô giáo không cho mình tham gia vì tôi đã có cái Bioga rồi). Nếu các cô giáo và các cháu xem Blog của mình, thấy các cụ cãi nhau, chắc buồn. Bắc Hải nói đúng đấy, thằng cán bộ làm tốt, dù ít. Cô giáo cũng động viên: Hãy làm vì Tâm, chớ đăng tin, vì người ta tán vào con Kinh hơn người Kinh.
Mình muốn viết nhiều về nhiều bạn, nhưng thế là lan man quá rồi; đã lạc đề xa quá mà cảm xúc, kí ức cứ cuồn cuộn chảy, không dừng.
"Đồng Môn" là cùng học, nhớ tới các bạn như mãi nhớ về tuổi mười bảy, đôi mươi ấy, dù chúng ta đã lên Ông, Bà.
Khánh Vân thân mến, mình vẫn không thể gọi Bạn với tên khác đi được, có ai dám nói với nhau như thế ngoài bạn thân; nhưng Khánh Vân ạ, Nhà Trần Việt Nam đúng là dân đánh cá đấy; vị vua đầu triều Trần có tên gốc là cá Lành Canh, bà Hoàng hậu nhà Lý Trần thị Dung, sau là Linh từ Quốc Mẫu, có tên gốc là cá Ngừ... Tất nhiên là đánh cá ở Biển Đông. Mình thích dòng họ này như tất cả mọi người Việt Nam, nhưng không thích Tràn Di Ái hay Trần Ích Tắc.
Qua trang blog này, mình muốn gửi lời tri ân tới các thày, các cô và cả các bạn nữa. Trong sâu thẳm của các vị Tướng, ai cũng có người Thày của mình.
Cho mình cảm ơn Bắc Hải (ông chủ báo lỗi lạc), Khánh Vân, Quang Trung (nhà thiết kế và giáo sư tài ba), Kiến Quốc và Vinh sái đã cho mình cùng tham gia. Cảm ơn các thày và các bạn đã đóng góp ý kiến về bài viết của mình..