Hôm nay mày mò tìm chỗ ăn chơi xả láng cho biết hết mùi đời, lạc vào trang Timnhanh đọc được mấy nơi có chỗ ăn chơi ngon lành đáo để, đăng về đây để anh em nào có hứng thú ăn uống của ngon vật lạ biết chỗ mà vào thưởng thức.
Lạc gót chốn ăn chơi xa xỉ đất Hà Thành
Lạc gót chốn ăn chơi xa xỉ đất Hà Thành
Trong khi những người nghèo đang oằn mình trong cơn bão giá, thì giới đại gia Hà Thành vẫn không tiếc đổ tiền vào những chốn ăn chơi xa hoa.
Đó là những nhà hàng sang trọng, với những món sơn hào hải vị, những bữa ăn trị giá hàng… tấn gạo. Trong vai hai nhân viên đi đặt thực đơn cho sếp, chúng tôi đã mục sở thị một số nhà hàng ở Hà Nội và “choáng”, và “sốc” trước cái thú ăn chơi của những kẻ lắm tiền trong thời bão giá…
Giật mình món khai vị hàng… tạ gạo
“Nhà hàng chúng tôi có hơn 300 món ăn, nhưng những món đặc biệt như bào ngư, súp vi cá thì anh chị nên đặt trước khoảng 3 – 4 ngày thì chúng tôi mới chuẩn bị chu đáo được. Khách đến nhà hàng hầu như toàn là khách quen và tối nào cũng đặt kín bàn, anh chị nên đặt trước một vài ngày”. Lời mời chào nhẹ nhàng của cô nhân viên khi chúng tôi vừa bước chân vào nhà hàng Long Đình.
Liếc qua menu của nhà hàng thì quả thực, những món đắt nhất là món khai vị, súp tổ yến gạch cua 48 USD, tổ yến tiềm hạnh nhân 33 USD, súp vây cá tổ yến thượng hạng hồng xíu 72USD, súp bào ngư Nam Phi sốt dầu hào 96 USD… nhưng đó lại là những món ăn thường xuyên có trong các thực đơn của khách đến nhà hàng Long Đình. Ở đây, các món ăn đầu được niêm yết theo giá USD. “Nhà hàng của người Trung Quốc, nhưng thực khách lại chủ yếu là người Việt, toàn người sang trọng chị ạ”.
Còn ở nhà hàng San Hô, một nhà hàng có lối kiến trúc thời Pháp, sang trọng và nhẹ nhàng, nằm trên con đường lý tưởng, Lý Thường Kiệt thì thực đơn cũng không kém phần “long trọng”. Tuy nhiên, giá ở đây đều niêm yết bằng Việt Nam đồng, một bát súp vi cá hồng xíu cua gạch đặc biệt 1.500.000 đồng, súp yến vi cá 1.000.000 đồng, súp vi cá bào ngư Úc, 1.000.000 đồng. Ngoài ra, nhà hàng này còn có những món hàng “độc” được nhập khẩu từ các nước như ốc vòi voi nhập từ Canada 1.900.000 đồng một kg, bào ngư Mexico một hộp khoảng 8 lạng cho 4 người ăn, giá ngót nghét 5.000.000 đồng.
Không khó khăn gì khi chúng tôi có được những thực đơn đặc biệt của hai nhà hàng này, giá thường vào khoảng 88 USD một người, đó là theo suất ăn. Khi được nhờ tư vấn cho một menu 6 người ăn, chỉ sau 5 phút, tôi đã có ngay một thực đơn toàn những món hảo hạng, súp vi cá hồng xíu, bào ngư Mexico tươi, tôm hùm, măng tây và cháo đầu tôm, với mức giá… 24 triệu đồng, chưa VAT và đồ uống. Bởi, với những nhà hàng sang trọng này, thì đồ uống là một hạng mục khá nặng ký trong các thực đơn, giá của các loại rượu ở đây thường cao gấp 5 – 6 lần ở ngoài, rẻ nhất cũng phải đến 5 – 7 triệu. còn loại đắt nhất là rượu Mỹ, thì giá cũng phải từ 21 đến 24 triệu đồng. Vị chi, một bữa ăn tròm trèm cũng phải đến vài ngàn đô… Các nhà hàng này thì khách có thể mang rượu đến. Nhưng phí ở rượu cũng khá “chát”: Một chai rượu nhẹ, thường là 15 USD, còn rượu nặng thì phải 20 USD.
Chị nhân viên của nhà hàng San Hô bảo: “Mỗi tối, nhà hàng thường có khoảng 100 khách, chủ yếu tập trung vào các ngày làm việc, chứ thứ 7, chủ nhật thì vắng hơn. Và hầu hết những khách đến đây là vì công việc, việc công nhiều hơn việc tư. Tôi làm ở đây nhiều năm rồi, tôi biết, các sếp thường tiếp khách bằng tiền chùa, phải là tiền chùa thì người ta mới có thể vung vãi như thế, chứ ở đây làm gì có gia đình nào đến ăn đâu”.
Và những bữa tiệc vàng…
Lần đầu tiên trong vai nhân viên đi đặt đồ ăn cho sếp, tôi được bước chân vào phòng “vàng” của nhà hàng Long Đình. Vốn nức tiếng trong giới ăn chơi Hà Thành bởi sự sang trọng, huyền bí của nó, nhưng tôi vẫn không hết ngạc nhiên như tận mắt nhìn và sơ vào “hiện vật”. Gian phòng khoảng chừng 15m2, được phủ bằng một màu vàng, trang trí êm đềm trướng rủ màn che, như một cung điện thu nhỏ. Chính giữa phòng là chiếc đèn chùm tỏa ánh sáng dìu dịu, đủ khiền những thượng khách khi bước chân vào gian phòng này, có cảm giác mình được “làm vua”. Tôi giật mình khi chạm tay vào từng chiếc thìa và đĩa ở đây, tất cả đều được mạ vàng 24k. Tuy nhiên, không phải ai cũng có thể đặt chỗ trong gian “phòng vàng” này. Một bữa ăn trên 1.000 USD chưa kể VAT, đó là điều kiện đầu tiên cho những vị khách muốn sở hữu gian phòng này và thưởng thức cảm giác được làm vua hay hoàng hậu. Tôi cũng không hiểu, trong không gian đặc quánh vàng đó, những thực khách của chúng ta sẽ được ân sủng bằng những cảm giác đặc biệt đến mức nào, khi phải chi cho mỗi bữa ăn vài… tấn gạo. “Phòng vàng” thường phải đặt trước. Ở đây, có chỗ cho khoảng 10 người, tuy nhiên, nhà hàng vẫn phục vụ theo yêu cầu của quý vị nếu lượng khách ít hơn, và tư vấn các món ăn cho hợp lý, tuy nhiên, hóa đơn thành toán ở phòng vàng sẽ không dưới 1.000”.
Bão giá, chỉ kiệt quệ những người nghèo, chứ với người thu nhập cao chả suy suyển gì. Nhà hàng chuyên phở bò Kobe (Nhật) ở khách sạn Vườn Thủ đô vẫn tấp nập vào ra, dù mỗi bát phở ở đây đều tăng giá, vị chi là 650 ngàn đến 850 ngàn một tô phở ăn sáng. Chưa thời nào mà các món ăn hảo hạng chỉ dành cho vua chúa thời xưa, giờ lại phổ biến đến như vậy. Các nhà hàng ở Hà Nội trong cuộc chạy đua, dành món độc như là một chiêu để thu hút khách. Bởi có một bộ phận, họ chỉ ưa những món ăn độc, kẻ thì coi đó, như là cách để khẳng định “thương hiệu” của mình thuộc hàng VIP, đại gia, kẻ thì coi như một thú tiêu dao cho những đồng tiền kiếm quá dễ dàng mà không biết trút vào đâu. Còn kẻ thì xài tiền chùa cho những cuộc tiếp khách thả cửa…
Không chỉ vung tiền vào những bữa tiệc ngàn đô, dân lắm tiền Hà Thành còn không tiếc vung tiền vào đồ hiệu. Mấy salon sang trọng trên phố Lý Thái Tổ vẫn tấp nập kẻ vào người ra. Hầu hết đều là người trẻ và không ngại rút ví trả tiền cho một món hàng mà mình đã OK. Trong các cửa hàng này, một đôi rẻ nhất cũng có giá từ 21 đến 34 triệu đồng. Lần đầu tiên tôi được chạm vào một chiếc túi bằng da cá sấu, hàng độc, giá 245 triệu đồng, mà vẫn không cảm nhận được sự khác biệt của nó với những món hàng bình thường khác, hay cả đôi giày, lên tới 21 triệu đồng. Anh bạn đi cùng tôi tếu táo: “trông chả khác hàng Trung Quốc là mấy”. Nhưng cô bán hàng thì đon đả: “Hàng của bọn em toàn hàng độc, chỉ có một đôi, hay một chiếc duy nhất thế mới làm nên đẳng cấp chị ạ, dân chơi sành lắm, không chấp nhận đụng hàng đâu. Nếu anh chị đắn đo, ngày mai ngày kia là có món hàng mới thay thế liền à”.
Dẫu biết mọi sự so sánh đều khập khiễng, nhưng sao tôi vẫn thấy xót xa, khi nghĩ đến những bữa ăn nghèo của sinh viên trong thời bão giá, đến những người nông dân lầm lũi quanh năm với đồng ruộng, cả đời không kịp ngẩng đầu lên, đang liêu xiêu chống chọi với bão… và bữa ăn chỉ còn lại cơm, muối trắng và mấy cọng rau…
(Theo http://tintuc.timnhanh.com )
Mười quyển Tắt Đèn cũng không nói hết chuyện thời nay. Mà giờ đây có ai dám viết dù chỉ một góc Tắt Đèn!
Trả lờiXóaHehehe, hãy còn Phóng viên Tt có mặt trên từng cây số. Chân thành cảm ơn bạn.
VNN cũng ăn theobữa ăn ngìn đônày
Trả lờiXóaChẳng hiểu cái anh Qt này là bồ ta hay bồ tây nữa. Hôm rồi ảnh nói do vấn đề giá tăng, cần nhịn ăn đồ ngon, nên ăn Đậu phụ, rồi rong rêu cho nó rẻ. nay lại xui ăn các loại đồ chết tiệt này cho nó sớm bị bệnh Viêm màng túi. không biết nên nghe lời dẫn dắt nào nữa ?
Trả lờiXóaBác TQtrung à . Em chỉ sợ bọn nó không đi ăn mà chôn xuống đất thôi . Còn bọn nó chịu chi là tốt rồi . Anh đừng so sánh bọn nó với bọn sinh viên , sau này bọn sinh viên sẽ có thằng vươn lên làm đại ca của bọn nó theo quy luật : sóng sau đè sóng trước . Kính bác .
Trả lờiXóaBọn phóng viên nó bức xúc, chứ mình lại biết thêm một thông tin, à chỗ ấy, chỗ kia có món ăn ngon, khi cần khỏi phải đi tìm, khỏi cần ăn đậu phụ pha bột đá, mà cái lão Tk5 chuyên ăn phở Kobe mà cứ lo bị viêm màng túi :))
Trả lờiXóaĐọc tin này đại ca TK5 lo lắng dữ lắm đây .
Trả lờiXóaCám ơn Quế đã lo xa hộ. Tôi cá là bi chừ hổng ai dám xài phở KoBe nữa đâu, vì thịt bò xuất xứ từ nước Nhật có độ phóng xạ cao gấp triệu lần cho phép. Vậy ai mà dám đổi mạng sống của mình lấy một phút huy hoàng đâu ???
Trả lờiXóaTin mới nhận là bất cứ thứ gì có tiềm năng phải chiêu đãi các Quế đều nhiễm phóng xạ hàng triệu lần, kể cả kem Tràng tiền! hehe
Trả lờiXóaNó chôn VÀO ĐẤT chứ K6LS ! đem gửi tài khoản nước ngoài hiện nay rất nhiều nguy cơ bị phong tỏa, vậy chỉ có đớp, hít, gái gú, không hết thì chôn tiền vào đất, đại loại mua cả đảo Phú quốc chẳng hạn :))
Theo tin của anh TQtrung thì cửa hàng phở Cobe vẫn tràn ngập khách . Với lại chỉ có Quế Đà Nẵng là sợ phóng xạ thôi ( theo tin từ báo là dân QN-ĐN đi mười mấy cây số để mua muối , các siêu thị hết sạch muối ... ), các Quế Sài không hề sợ vì chẳng thấy dân Sài thành rủ nhau mua muối gì cả . Đại ca TK5 đừng vội mừng nhé.
Trả lờiXóaCác Quế giỏi thật, rất dũng cảm trước bụi phóng xạ, còn tôi thì chuẩn bị ngược lên núi để mua muối Iốt đây.
Trả lờiXóa