Thứ Năm, 15 tháng 11, 2012

Chuyện về một người hát Nhạc vàng

Baó Kiến thức  có bài viết về một mối tình ai oán, những người trong cuộc giờ đã là “Ngưu Lang – Chúc Nữ” không biết bao giờ mới lại được gặp nhau. Đời là vậy mà sao khi đọc lên không khỏi buồn thương cho một mối tình tưởng như không tưởng, không thể có trong cuộc đời này. Ấy vậy mà nó vẫn hiện hữu nơi quán Cafe "Lộc Vàng" bên con đường quanh Hồ Tây dịu dàng thơ mộng. Người đàn ông ấy dáng người nhỏ bé, với khuôn mặt có trang điểm kỹ mấy cũng không thể dấu nổi nỗi buồn cuộc đời. Mời các bạn cùng tôi nhâm nhí nỗi buồn nhân thế bên chén Cafe Lộc Vàng.
(Bài viết đã được giới thiệu trên trang GAN  và được sự quan tâm, chia sẻ từ nhiều người, trong đó có cả các bạn Trỗi quan tâm đến vụ việc, nay mời các bạn cùng cảm nhận với nỗi đau nhân thế này)   

                                                 Lộc Vàng:10 năm chăm vợ đau 100 đêm khóc vợ mất

 Một ngày mưa mờ xám,cô độc ngồi một góc nhìn ra hồ Tây, một buổi trưa hầm hập nắng, giữa ngổn ngang bàn ghế, kể cả khi đang cầm micro hát giữa đám đông, cứ nghĩ đến vợ là ông khóc. Người yêu dấu khi xưa đợi ông 8 năm trời ở tù ra để cưới nay đã 10 năm nằm giữa cánh đồng, dưới nắng mưa, dưới nền đất lạnh.
Chưa nói lời yêu, đợi người thương 8 năm ngồi tù
Lộc Vàng - cái tên gắn liền với nhạc vàng mà vì nó ông trải qua gần chục năm tù tội - sinh năm 1945. Vợ ông sinh năm 1947. Thuở ông 19, cô ấy 17, hai người bắt đầu biết nhau. Hồi đó, ông cùng những người bạn của mình là Phan Thắng Toán (tức Toán Xồm), Nguyễn Văn Thành vẫn thường tụ tập ở nhà ông Thành, đóng cửa hát những bản tình ca của Văn Cao, Đoàn Chuẩn… Cô thường lặng im, nghe ông say hát.
Ngày xưa, yêu đương đâu có thắp nến tỏ tình rình rang như bây giờ. Cứ tự nhiên, bén dần, thương nhau, yêu nhau, chẳng ngỏ một lời yêu.
Tình yêu mới chớm nở, nhẹ nhàng như những câu hát Hà Nội thuở xưa thì ông bị bắt đi tù. Thời đó, hai miền bom rơi, loạn lạc, hát về tình yêu cũng là tội lỗi. Ngày 27/3/1968, ông và “đồng bọn” bị xét xử ở nhà tù Hoả Lò, Toán Xồm bị kết án 15 năm, ông nhận án 10 năm (sau này được giảm còn 8 năm). Ngày định mệnh đến bất ngờ, chẳng kịp nói gì với người thương.
1 ngày ở tù dài hơn nghìn năm ở ngoài. Ngót 3000 ngày sau song sắt, chẳng phút giây nào ông dám nghĩ, ngoài kia, có người con gái xinh tươi đang mòn mỏi đợi người yêu chưa lời hẹn ước. 
Ra khỏi cánh cửa nhà giam, mang trên mình lý lịch đi tù, chẳng ai dám lại gần. Có người sợ, bỏ chạy. Hồi đó ông gầy quắt như que củi, da đen xịt. Người con gái ở đoàn văn công, da trắng, tóc dài, xinh đẹp, mặc bạn bè chê bai, dè bỉu… vẫn yêu ông.
Đêm nào cũng thế, hai người ngồi trên vỉa hè trước nhà ông, tâm sự. Ông kể cô nghe chuyện… mình đã ở tù như thế nào.
Đã xấu, ở tù ra, ông lại còn nghèo, đến quần cũng không có mặc. Cô ấy sửa lại quần của mình cho người yêu. Không chút xấu hổ vì mặc quần “đàn bà”, ông chỉ thấy hãnh diện.
Cứ nhắc đến là ông lại khóc. “Trên đời, không có người đàn bà nào như cô ấy. Khi bị cấp trên gọi lên, bảo: “Sao lại yêu một thằng mới đi tù về?”, cô ấy bỏ đoàn Tuồng TW, ngày hôm sau ra ngoài đường bán đậu phụ. 
Biết chồng mình từng đi tù vì mê hát, vậy mà lần nào chồng hát ở đâu cô ấy cũng đưa con theo. Hỏi tại sao, cô ấy bảo “để nếu chồng bị bắt còn biết đường tiếp tế.”
Còn có người vợ nào như thế không?”
10 năm chăm vợ đau, 100 đêm thức khóc vợ mất
Cứ rảnh ra lúc nào, ông lại ngồi bần thần, nhớ. Chẳng hiểu sao, nhớ nhất những là những ngày ốm đau.
“Giữa đêm, tôi giật mình choàng tỉnh. Có tiếng uỵch mạnh. Tôi hoảng hốt chạy vào. Hoá ra vợ tôi thấy chồng thức cả đêm, mệt quá ngủ thiếp đi nên không gọi, tự mình lần mò vào nhà vệ sinh. Ngã. Từ đầu đến chân bê bết phân. Tôi ôm vợ, rửa đi rửa lại khắp người”.
Vợ ông bị bệnh xơ gan cổ trướng, nằm nhà 10 năm trời. Một mình ông nuôi vợ ốm đau, mẹ vợ què quặt, hai đứa con ăn học. Đầu óc ông lúc nào cũng quay cuồng kiếm tiền mua thuốc cho vợ.
Có những hôm, không có việc làm, vẫn nói dối vợ công việc tốt, lời lãi nhiều, ông lang thang ra ngồi ghế đá, vắt óc nghĩ cách. Bí bách, có lúc nói dối bạn bè mượn tiền mua vật liệu làm công trình. Vay người này, trả người kia, vay lãi, có lúc bế tắc như thể húc đầu vào tường, chỉ mong vợ khỏi bệnh.
Đi khắp các tỉnh miền Bắc, Lào Cai, Yên Bái, Hoà Bình, ai mách cái gì chữa được bệnh xơ gan cổ chướng ông cũng đến tận nơi. Có lần có người mách cây hoa cứt lợn mọc trên những nấm mồ, ông lang thang khắp các bãi tha ma, hái hàng bao tải về, chữa cho vợ.
8 tháng trước khi mất, vợ ông nằm liệt giường, bụng chướng lên đau đớn quằn quại. Trời mùa hè nóng bức, ngày chạy ngược chạy xuôi kiếm tiền mua thuốc, suốt đêm thức, hết nằm lại ngồi, xoa bóp cho vợ.
Vợ mất, ông thức trắng 100 đêm khóc thương. Hơn 10 năm trôi qua, cứ mỗi lần nhắc đến lại khóc. Ông nói, mất mát lớn nhất của đời mình là bây giờ, khi mình đã mở được quán cà phê để sống trọn với đam mê nhạc tiền chiến thì vợ đã nằm dưới đất lạnh. Cả cuộc đời cô ấy chưa ngày nào được sống sung sướng, ấm êm.

Hướng Dương

5 nhận xét:

  1. Anh Tk5 thật nhạy cảm với những mối tình lãng mạn, mới nghe qua đã nhiệt tình thăm thú tận nơi Lộc vàng đang trú ẩn bán cà phê và hát nhạc vàng. Bên GAN đã có một trao đổi rất sôi nổi về chủ đề này, theo đề nghị của anh Hà Đôngk3 là kêu gọi các 'thi Trỗi'( viết tắt của thi sỹ trường Trỗi:) hưởng ứng một chiến dịch mần thơ về đề tài này để anh Bachai viết nhạc, sự nhiệt tình của các anh chị chắc sẽ có một tác phẩm hay.
    TQtrung

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mặc dù rất kính trọng bác HĐT k3, nhưng theo tôi Thơ và Nhạc là những tiếng lòng thổn thức, nó toát ra từ chính những cảm nhận sâu đậm về nhân thế. Nếu ra tay viết, gân cổ hát theo yêu cầu chắc không đạt đến đỉnh cao của tâm hồn, tác phẩm sẽ khô cứng chỉ khổ người xem và nghe.
      Vì thế mà bác HĐT cứ để mọi chuyện tự xẩy ra, rồi có một ngày chúng ta sẽ được thưởng thức tác phẩm hay nhất của chính những con người có tâm hồn trong sáng.

      Xóa
  2. Được đọc mấy bài này quá cảm động...rưng rưng nhớ ngày xưa!

    Trả lờiXóa

Đọc kỹ trước khi comment
Bạn Trỗi là những người chính trực, vì vậy bạn cần dùng chính danh để viết nhận xét. Bạn có thể click vào tiêu đề bài viết để xem toàn bài, ô cửa sổ cuối bài là nơi để bạn viết nhận xét của mình. nếu chưa có danh khoản Google, bạn có thể điền danh tính vào mục:Tên/URL để xuất bản nhận xét, các lời góp ND đều bị Google cho là spam và tự động bị xóa.
Các bạn có thể chèn Ảnh hoặc video clip trực tiếp vào Phần nhận xét bằng cách copy URL ảnh gốc rồi dán vào cửa sổ comment