Tác phẩm dự thi truyện ngắn Cá tháng tư đặc sắc của Quốc Việt
(lưu ý bài viết có nhạc minh họa)
(lưu ý bài viết có nhạc minh họa)
Anh bạn nhà thơ nhờ mình kể tiếp chuyện lính pháo đi Coong trình, tự sự thì...xấu hổ lắm.
Mới vào lính, làm pháo thủ pháo Cà nông, bạn mình hành quân sang Cánh đồng Chum, Lào đánh nhau với đám Vàng Pao.
Trên đường hành quân, chàng pháo thủ trẻ dừng chân ở Mường Lống, Kỳ Sơn, Nghệ An, một bản người Hmong bình dị, rất quý bộ đội. Quân dân như cá với nước và anh bạn nhà thơ đã đầu mày cuối mắt với cô Mỷ, cô gái Hmong chim sa, cá lặn và được em rủ về làm Coong trình.
Pọ mế nhiệt tình đưa hai đứa vào buồng. Cái giường người Hmong lạ lắm, hẹp như cái ghế băng, chỉ đủ nằm úp thìa, mà em đã thiêm thiếp rồi, miệng hé mở như trái đào mời mọc.
Không thấy đối phương phản ứng gì, anh chàng pháo thủ tiếp cận mục tiêu ngay, không chờ bắn toạ độ. Lúc này mà đợi trinh sát, tính toán phần tử bắn, khẩu đội trưởng ra lệnh thì...đứt.
Em mặc áo mớ ba mớ bảy, buộc thắt nút cẩn thận, trong cùng là cái yếm, buộc khít vào người.
Nghe nói bánh dày ấy chỉ giành cho con, không cho người lớn đâu; Chịu.
Trong cái váy lại còn cái quần lanh nữa, buộc ống túm; bên trên là cái thắt lưng bằng vải lanh, buộc đến chín cái nút.
...
Ban đầu là ngón tay, sau cả năm ngón, rồi cả hai bàn tay....cuối cùng, điên cả ruột, bạn mình dùng cả răng để cởi nút.( Người kể chuyên quên có cả hai bàn chân cũng tham gia, :))
Cái giống vải lanh thật tệ, có nước là nó thít chặt lại, nhất là nước bọt. Hai cái răng nanh mất ở đây chứ làm sao đạn bắn vào mồm mà chỉ mất 2 cái răng nanh thôi.
Hì hục từ 8 giờ tối đến 5 giờ sáng, bạn mình cởi được 3 cái nút, còn lại 6 cái nữa.
Nhưng Bình minh đã bừng lên ở chân trời, bộ đội đã lục tục tập hợp; nhà thơ chúng ta phờ phạc sau một đêm lao động vất vả.
Cô em hé mắt, tủm tỉm: Cái bộ đội cù em suốt đêm, nhưng thích đấy.
Pọ vào hỏi thăm có ngủ được không, nghe bực mình lắm.
Bà mế có vẻ thông cảm: Phong tục nó thế, coong trình phải hàng năm cơ, không như ăn mèn mén đâu. Bộ đội thế là giỏi rồi.
Sau đêm ấy, chàng pháo thủ nhà ta trở thành nhà thơ, bất kể cái lá rụng hay cánh hoa xoan, hoa dại, kể cả hoa bèo Tây đều được bạn mình thi vị hoá.
Thế là giỏi đấy; Khi về thủ đô, nhà thơ vẫn mơ về cô sơn nữ hôm nào. Tiếc rằng đường từ Lào về lại qua Thanh hoá. Mỷ ơi, giờ em ở đâu, ta lại Coong trình.
TRẦN QUỐC VIỆT
Mỷ đây!
ảnh trong bộ sưu tầm của TQtrung
Mỷ à! có nhớ anh không
Bây giờ gặp lại, Mỷ trông thế nào?
quần lanh từ thuở em ( cởi) trao
hỏi bao nhiêu cái mặc vào, cởi ra
Coong trình ngày ấy em ta
có nhìn thấy mặt hay là sơ sơ
Làm anh QcV bây giờ
ngả nghiêng đi đứng, ngẩn ngơ dáng ngồi
nhớ về một thuở xa xôi
Nằm ôm gối mộng mơ rồi lại... mơ!
Mỷ à! có nhớ anh không
Bây giờ gặp lại, Mỷ trông thế nào?
quần lanh từ thuở em ( cởi) trao
hỏi bao nhiêu cái mặc vào, cởi ra
Coong trình ngày ấy em ta
có nhìn thấy mặt hay là sơ sơ
Làm anh QcV bây giờ
ngả nghiêng đi đứng, ngẩn ngơ dáng ngồi
nhớ về một thuở xa xôi
Nằm ôm gối mộng mơ rồi lại... mơ!
Hèn nào bây giờ suốt ngày thơ.
Trả lờiXóaNhưng may mà không gặp lại, kẻo chết "thơ hồn".
Các cháu ở Ngọc Lặc hỏi "bác có gì không thì hãy tìm lại, chứ bây giờ trông chán lắm" :-)
Sao nại có nính Trỗi kém thế, mất 9 tiếng đồng hồ với 2 cái răng nanh mà nại "sôi hỏng, bỏng không"!? Thiếu gì cách mà phải "hy sinh" 2 cái răng duyên? Chả phải tay Quốc Việt.
Trả lờiXóaNhưng thôi, nếu vì thế mà thành nhà thơ thì cũng đáng. Hì hì. :D
Theo nhà cháu thì Ông nì ko phải nính Trỗi? Bài dự thi ngày cá tháng 4; Chán...
XóaCòn cậu là lính Trỗi xịn, đúng không? làm gì có lính Trỗi hèn nhát, không dám dùng tên thật chứ. bó tay!
XóaNhà cháu ko phải nính Trỗi bác oi!
XóaCứ zô đây nà thành Trỗi 9 rùj đó em uj.
XóaSao anh QcV ngập ngừng lỗi hẹn những hai lần thế ? rồi ra về tay không, chẳng nói lên lời. À đủng rồi, người trong cuộc nó thế.
Trả lờiXóaNhưng còn cái anh bạn pháo binh k4 bạn anh còn tệ hơn. Ai đời loay hoay 9 tiếng đồng hồ, mất bố nó hai cái răng mà chả ra ngô khoai gì, là do cô ta chưa thấy thích. Theo tôi, hễ gặp các cô xinh đẹp này là cứ tránh xa, chẳng Coong trình thì thôi chứ có trở thành nhà Thơ như hôm nay mà rụng răng thì.....
Tặng Thắng k5 cái ảnh, Còn một cái vẫn cười nha :))
Xóahttps://scontent-b-hkg.xx.fbcdn.net/hphotos-prn2/t1.0-9/p417x417/10003986_208583136017948_639392781_n.jpg
Cô Mỷ hồi xưa - giờ vẫn rất duyên,
XóaKhoe mãi bàn tay bị nhà thơ cắn.
"Ừ, nó yêu nên nhầm tay là nút
Kỉ niệm xa rồi, liệu nó nhớ không?
Mình cũng thích cái bộ đội ca nông,
Nhưng đêm ấy nó làm vội quá.
Hai bàn tay, mình đâm ra khó đỡ,
Lại còn răng? Đâu kịp nghĩ suy gì.
Ừ có về nhắn lại bộ đội nghe.
A Páo nhà mình cũng không biết giận.
Bộ đội ra đi, tiếc gì tính mạng,
Thì mình sẽ cho, đừng vội làm gì.
Anh QT giữ được ảnh cô Mỷ (hay ảnh cháu gái cụ Mỷ) mà xinh thế. Mình được thế cũng thành nhà thơ thôi (xin lỗi bác QV).
Trả lờiXóaHình như trong tấm ảnh, cô Mỷ có đeo cái răng nanh "chiến tích" với nhà thơ.