(Trần Quôc Việt K5)
Bài viết này vào đợt tuyết rơi ở Sa Pa cho cán bộ mình cùng thông cảm với nỗi trắc ẩn của mình
Trên Cao nguyên buốt giá,
Những đứa trẻ rét tái tê, thiếu áo, thiếu quần,
Mặt mũi sưng vù,
Ai cảm thông?
Ngồi trong phòng điều hòa,
22 độ dương,
Mọi việc vẫn bình thường,
Đâu cần biết trên núi kia 6 độ.
Đấy là loài người khác?
Chúng vốn sinh ra để quen chịu đựng?
Không biết mặc áo quần?
Lũ trẻ con kia cũng có thịt, có da,
Chắc cũng biết đớn đau, biết khi buốt lạnh,
Cũng có một quả tim đôi khi đập mạnh,
Mơ thầm manh áo cũ mà thôi.
Bé con ơi,
Đôi mắt trong veo,
Như mùa Xuân về,
“ Xin nhé”. “ Cám ơn nhé”
Một miếng bánh quy thôi,
Yêu bé làm sao.Mồng Một Tết Hmong,
36 con người không ngại gì giá rét *
Không ngại gì đèo cao, trơn tuột,
Lên thăm bản Hmong trên đỉnh Tà-Số. Chiềng - Hắc. Sơn La,
Như về nhà, chúc Tết người già, chia quà cho trẻ.
Nhìn đứa bé con, run tay giở từng trang sách;
Sờ từng chiếc bánh quy;
Chân trần nay có tất;
Ấm thêm, thêm áo thêm quần;
Mặt mũi hả hê.
Những ánh mắt trẻ thơ lấp lánh,
Yêu lắm đấy những vì sao trên núi cao.
* Chú thích: 36 con người tức là 36 CB Công an phòng do TQV bố trí cùng lên công tác và mang nhiều quần áo rét, bánh kẹo lên cho các cháu đang trong cảnh "Môi tím chân trần" (TK5)
Mọi việc vẫn bình thường,
Đâu cần biết trên núi kia 6 độ.
Đấy là loài người khác?
Chúng vốn sinh ra để quen chịu đựng?
Không biết mặc áo quần?
Lũ trẻ con kia cũng có thịt, có da,
Chắc cũng biết đớn đau, biết khi buốt lạnh,
Cũng có một quả tim đôi khi đập mạnh,
Mơ thầm manh áo cũ mà thôi.
Bé con ơi,
Đôi mắt trong veo,
Như mùa Xuân về,
“ Xin nhé”. “ Cám ơn nhé”
Một miếng bánh quy thôi,
Yêu bé làm sao.Mồng Một Tết Hmong,
36 con người không ngại gì giá rét *
Không ngại gì đèo cao, trơn tuột,
Lên thăm bản Hmong trên đỉnh Tà-Số. Chiềng - Hắc. Sơn La,
Như về nhà, chúc Tết người già, chia quà cho trẻ.
Nhìn đứa bé con, run tay giở từng trang sách;
Sờ từng chiếc bánh quy;
Chân trần nay có tất;
Ấm thêm, thêm áo thêm quần;
Mặt mũi hả hê.
Những ánh mắt trẻ thơ lấp lánh,
Yêu lắm đấy những vì sao trên núi cao.
* Chú thích: 36 con người tức là 36 CB Công an phòng do TQV bố trí cùng lên công tác và mang nhiều quần áo rét, bánh kẹo lên cho các cháu đang trong cảnh "Môi tím chân trần" (TK5)
Dạo này thấy TQV có nhiều bài đăng rât lý thú ,trong bài thơ này lại nặng lòng với trẻ em vùng cao -rất cảm động .
Trả lờiXóaCảm ơn bài thơ hay của"Việt cận''.Lên tướng rồi mà vẫn có hồn như ngày nào.Mong trong ngành công an có nhiều Việt như thế.
Trả lờiXóaSẽ có ngày cùng lên núi cao với các bạn.
Trả lờiXóaLên núi, lên núi!
Trả lờiXóaTrẻ con lúi húi
nhà không có vách
Gió lật trang sách
Gió lùa áo rách
vài hạt lúa mạch
ăn với dế mèn
một thế hệ trẻ
Đói quá thành quen!!!
Phụ mẫu quan to, béo như lợn
Nhếch nhác con dân, gầy như que.
quan nhớn đăng đàn phán như thật
dân bé thấp tè, dám ho he!!!!
"Vách sách rách mạch" của Tt quá hay!
Trả lờiXóaLên núi, lên núi!
Cho lòng bớt tối
(Với người làm quan)
Cho lòng đỡ tủi
(Với phận dân đen)
Ừ! thì đã quá quen!
Xóagặp nhiều thành chai sạn
thương phụ huynh một thời
thương mình cũng một thời
được gì bây giờ nhỉ?
Bé đói lòng, vẫn chơi
bé không quần, vẫn học
tình thương ta.... chơi vơi!
như muối trong biển cả
Làm sao đổi cuộc đời!
Ôi! cái hèn lên ngôi!
thương là thương thế thôi!
biết bao giờ cho đủ
Bao giờ em "đổi đời" ???
Thơ Bắc Hải hay thật, cứ như bài Đồng Dao của Kinh Thi. Nhờ bạn bè, mình mới thử ghi nhận xét.
Trả lờiXóaThử thôi, sáng nay mở ra thấy có thạt. Đúng là "Nhất ngôn xướng xuất, tứ mã nan truy".
Mong các bạn thông cảm . LỖI KĨ THUẬT ! THÔI!