Thứ Bảy, 3 tháng 8, 2013

Dư âm bài thơ tình thưở chiến tranh

Mấy hôm rồi hội K9 cùng bạn Trỗi đón khách đặc biệt, có hai anh K5 cũng mon men được chầu rìa.
Hôm nay mưa bão, nhớ lại sự hân hoan của buổi gặp mặt, tôi nghĩ giờ này chắc Cô Thơ cũng đang bình an nơi Đất Mũi, nhưng tinh thần cô vẫn còn đọng lại nơi đây, và còn hơn thế khi mà thưở xa xưa ấy, cô đã từng ngậm ngùi tiễn biệt một mối tình nơi quân cảng Hải Phòng.

Chiến tranh đã lùi xa, nhưng tình yêu còn đọng mãi. Bài thơ là tự sự của Cô Đàm Thị Ngọc Thơ, cô giáo của hội Quế HSMN trên đất bắc.
Tình yêu của cô gái ngày đó với người lính ra trận, người đã ra đi, đi mãi chẳng trở về, để cho người con gái đến giờ vẫn còn cảm thấy quá ư dại khờ, vẫn trăn trở vì sao lỗi hẹn với người lính hải quân và rồi trào dâng thành tâm tư không phút nào nguôi, vẫn không nguôi tìm bóng hình người anh hùng cùng những con thuyền không số huyền thoại, mặc dù biết rằng không thể kiếm tìm những anh hùng đã hoá thân vào lịch sử oai hùng của dân tộc.
Bài thơ hay nỗi lòng với người lính đoàn tàu không số đã được đăng tải trên báo chí, Báo liếpk5, bên bạn trường Bé, tại sao không cùng Bạn Trỗi K5 news nhỉ, xin phép cô Đàm Thơ và các bạn nhé!


   DẠI KHỜ                                                                                                           

 Hồi đó em quá dại khờ,

 không biết có những chuyến đi,                                
Mà người ra đi không bao giờ trở lại.
Hồi đó em quá dại khờ nên không chờ đợi,
Để tiễn đưa anh trước lúc lên đường.
Phố phường đông, em e ấp nỗi buồn,
Quá giờ hẹn, em đành trở lại,
Không ngờ xa nhau chuyến ấy rồi xa mãi,
Để trọn đời nhức nhối một niềm đau.

Hồi đó em quá dại khờ, không biết có những bận xa nhau,
Lại có thể xem như là vĩnh biệt,
Nếu biết vậy em nguyền để hết,
Trọn cuộc đời chỉ biết đợi chờ anh.
Hồi đó em quá dại khờ, không biết chiến tranh,
Lại có thể cướp mất anh vĩnh viễn,
Cho đến đất cũng không nói với em nơi nào anh nằm xuống,
Ngoài trái tim em thăm thẳm một bóng hình...
Có một lần anh dặn em: Đừng buồn
Hết chiến tranh, anh sẽ đón em về với mẹ.
Có một lần và chỉ một lần như thế:
Anh vuốt tóc em nhè nhẹ giữa gió chiều...
Em đã quá dại khờ không dám nói một lời yêu,
Dại khờ nghĩ còn nhiều dịp nói,
Để mãi mãi không bao giờ nói được,
Về một tình yêu nhức nhối giữa lòng...
Em đã trở về giữa Ngã Năm sông,
Vàm Xẻo Chích nghẹn ngào con nước chảy,
Em gặp lại không biết bao nhiêu bạn bè thời thơ dại,
Chỉ có riêng anh, em không thể kiếm tìm !


Đàm Thị Ngọc Thơ.             

23 nhận xét:

  1. Bài thơ hay và xúc động quá. Cháu đọc mà cảm thấy nghẹn ở trong lòng...

    Trả lờiXóa
  2. Bài thơ quá hay.Thật xúc động trước những dòng tâm sự tự đáy lòng người con gái. Người lính ấy hy sinh, nhưng hạnh phúc vì có được một mối tình đẹp như mơ và đẹp như Thơ.
    Em mạn phép nói thay lời “người ấy” cô nhé:

    Em không nói ra, anh cũng biết rồi.
    Ánh mắt ấy giấu được ai cơ chứ?
    Mấy chục năm nằm trong lòng biển cả,
    Anh vẫn ấm lòng bởi có mối tình em.

    Mấy chục năm ròng vẫn thổn thức con tim,
    Vẫn nhớ về những hẹn hò thưở ấy,
    Mình gặp nhau lần nào cũng vậy,
    Cây cỏ đất trời cùng đắm cũng say.

    Chẳng biết giờ có còn đó, hàng cây,
    Dưới trời biếc xanh đung đưa theo gió?
    Chẳng biết bây giờ có còn xanh mướt cỏ,
    Trên triền đồi, bên dòng suối reo ca?

    Mấy chục năm rồi chúng mình phải chia xa,
    Anh yên lòng, khi biết em hạnh phúc.
    Chỉ là anh đi về nơi ấy trước.
    Cứ từ từ, đừng vội nhé, nghe em.


    Em biết không, từ sâu thẳm con tim,
    Anh cám ơn cái “dại khờ” thưở ấy,
    Bởi nếu em không “dại khờ” đến vậy,
    Liệu mối tình có biến được thành thơ?
    4/8/2013


    Trả lờiXóa
  3. Không biết nói thế nào cho phải.
    Bài thơ của anh QV như một lời giải thích cho "dại khờ"? Cái dại khờ của một thế hệ biết yêu cuộc sống và hi sinh nó vì đất nước, cả người ra đi và người ở lại, làm thơ.

    Trả lờiXóa
  4. "Một dại khờ, một em"
    Một dại khờ
    để nỗi nhớ dâng lên
    Ôi khờ dại của một thời chinh chiến
    để hôm nay, dáng hình ai hiển hiện
    trong mỗi lời thơ say đắm muộn màng!
    người ở lại thương, nhớ mênh mang.

    Đất nước mình
    Có bao giờ hết chiến chinh?
    Có bao nhiêu Hòn Vọng phu và bao nhiêu nàng Tô thị
    Đợi chờ nhau
    ngàn đời vẫn thế
    người đi không về
    để tiếng thở dài, nấc nghẹn khắp làng quê!

    Những người lính ra đi
    nguyện hóa thân thành muôn trùng sóng
    Không tiếc nuối tuổi xuân một thời cháy bỏng
    khát yêu thương như khát nước trưa hè
    Ôm lý tưởng trong vòng tay nhỏ bé
    lao vào cõi tử sinh
    như đi dạo với người yêu?
    Họ hy sinh?
    cũng chẳng tiếc gì nhiều
    Một chút nhớ
    một chút thương cũng đã là quá đủ
    nhiều tiếc nuối
    và quá nhiều trăn trở
    Người đi rồi
    thôi
    cứ để tháng năm trôi!


    Cô Thơ ơi! tiếc nuối cũng vừa thôi
    để sức khỏe, sống lâu cùng con cháu
    Mỗi 'dại khờ' là một lần nung nấu
    góp yêu thương trả lại nợ..đầu đời!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Dành riêng cho Tt:
      Nợ đầu đời TQTrung nguyện trả
      Nợ xấu bây giờ biết trả lúc nào đây?

      Xóa
    2. Riêng với HT:
      Nợ xấu thì bọn xấu phải trả, cấm dân trả hộ.

      Xóa
    3. @TK5:
      Xấu với tốt bi chừ vẫn lộn,
      Đến TW cũng nỏ phân biệt đươc mô?
      Kẻ xấu vẫn được nhiều kẻ xấu tung hô,
      Nợ vẫn đè còng lưng người cấy lúa.

      Xóa
  5. Đàm Thị Ngọc Thơlúc 17:51 4 tháng 8, 2013

    Rơi nước mắt vì tấm lòng bầu bạn,
    Đã sẻ chia cho một kẻ mãi đợi chờ,
    Vẫn cứ "Dại khờ' khi chờ người lính ấy,
    Là mối tình đầu có thể nào phai!
    Vẫn biết anh nằm giữa lòng biển cả,
    Như bao nhiêu đồng đội đã ra đi,
    Nhưng mình vẫn nghĩ anh nơi nào ấy,
    Vẫn giữ mãi anh giữa trái tim này.
    Cô Thơ cảm ơn những chia sẻ của lính Trỗi và những bạn của Trỗi.Thật
    xúc động và hạnh phúc khi có những người bạn trẻ như các em.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tâm tình của cô giống hệt người mẹ của bạn bọn em, Vũ Chí Dũng, đã hi sinh ở chiến trường Tây Nguyên.
      Ngày 27/7 năm ấy bọn em đến thăm, cô ấy nói vẫn nghĩ con mình nhận nhiệm vụ của Quân Đội đang chiến đấu ở nơi xa nào đấy chưa có dịp về.
      Em mong cô khỏe.

      Xóa
    2. Thật bất ngờ với sự trả lời của Cô, khiến em thật an tâm. Bởi chưa chắc cô đã vào blog này. Em cứ tự ý viết cái tựa đề mà chắc cô chẳng hay biết gì, trộm nghĩ nếu cô đọc xong lại trách thằng này cứ "Cầm đèn chạy trước ô tô" thì gay,vậy mà cô "Rơi nước mắt", đó là giọt nước mắt đồng cảm.
      Cô có biết khi đang soạn đăng tải tác phẩm của cô, mắt em cũng nhòe cùng bàn phím máy tính.
      Mọi người khen rất thật bài thơ của cô, rất hay và xúc động, vì đó là tâm sự thật của con người mà cô đã nói ra được. Rất cám ơn cô!

      Xóa
    3. https://encrypted-tbn3.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcTcCWfEtpbUDoUAp1z3cnzqOuCzmXY_nNQ8A4yXByIImE4GRB9l

      http://daidoanket.vn/Pictures/bao%20tuan/_2011/166/2011_166_8_cuocvuotbienanh2.jpg

      http://www2.vietbao.vn/images/vivavietnam4/phong_su/40178646_171258sm.jpg
      http://image.qdnd.vn/Upload//phucthang/2011/9/10/100911tonha05172538609.jpg
      http://skds3.vcmedia.vn/Images/Uploaded/Share/2009/09/04/777.JPG
      http://www.baoanhdatmui.vn/vcms/media/photos/2009/4/dm445/6/P6-7-445-10.jpg

      Xóa
    4. Kính tặng cô Thơ

      Em tuy không phải học trò của cô
      chưa từng gặp và cũng chưa từng liên lạc
      biết về cô chỉ qua tấm hình nhỏ bé
      và những áng thơ làm xao động trái tim em

      Phải, cũng như cô, em và biết bao bạn gái khác
      cũng như nhau…đều khờ dại …nhât là khi yêu
      lòng thổn thức, chân tay run lẩy bẩy, người lạnh ngắt
      má ửng hồng e thẹn, bối rối
      nhưng vẻ mặt vẫn bình thản…”thật là kiêu”

      Thời gian cứ trôi đi chẳng bao giờ quay trở lại
      nhưng dại khờ vẫn còn…ở đâu đó đúng không cô ?
      Nhưng, cô ơi, chúng em vô cùng trân trọng cái “dại khờ” đó
      bởi đó chính là cô,
      một em gái ngây thơ trong khói lửa chiến tranh
      ngơ ngác giữa cái sống và cái chết rập rình bên cạnh…
      nhưng vẫn ấp ủ một tình yêu nồng cháy mãnh liệt
      để cho tới giờ phút hôm nay
      tất cả chúng em đều rơi lệ, và thầm cảm ơn cô
      cô đã dạy thêm cho chúng em một bài học nữa
      một bài học vô giá
      về tình người, tình đồng chí, tình bạn, tình yêu.

      Xóa
  6. Bài thơ của cô Thơ hay thật. Ai cũng có thủa Dại khờ, kể cả con trai. nhưng không ai nói được như cô. Cảm ơn cô rất nhiều.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thế bây giờ QcV đã hết "dại khờ" chưa?

      Xóa
    2. Lão khờ này, còn khờ mãi không thôi.

      Xóa
  7. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  8. Anh chủ bút nào xóa cả comment của mình nhỉ, sao không giải thích mà hăng tiết thế không biết.

    Trả lờiXóa
  9. Ra là anh Thắng ra oai, sợ luôn.

    Trả lờiXóa
  10. Tk5 làm gì thì làm. Bọ là bọ cao tuổi rồi, làm bọ tăng-xông, chớ trách.

    Trả lờiXóa
  11. @Cô Thơ: Em đi mấy ngày, không có blog, chừ về mới đọc thơ cô:
    Tình yêu thì muôn thuở, nhưng chiến tranh thì chỉ những tháng ngày. Khi tình yêu có yếu tố chiến tranh, đau khổ hơn và mãnh liệt hơn. Bài thơ cô viết là một khúc tình sử đã được chuyển giao tuyệt vời vào một tâm hồn giản dị. Những con sóng đại dương kia dường như đã hóa thân người yêu thương để hát với cô mãi mãi khúc tình ca chung thủy...
    Giữ gìn sức khỏe nha cô!

    Trả lờiXóa

Đọc kỹ trước khi comment
Bạn Trỗi là những người chính trực, vì vậy bạn cần dùng chính danh để viết nhận xét. Bạn có thể click vào tiêu đề bài viết để xem toàn bài, ô cửa sổ cuối bài là nơi để bạn viết nhận xét của mình. nếu chưa có danh khoản Google, bạn có thể điền danh tính vào mục:Tên/URL để xuất bản nhận xét, các lời góp ND đều bị Google cho là spam và tự động bị xóa.
Các bạn có thể chèn Ảnh hoặc video clip trực tiếp vào Phần nhận xét bằng cách copy URL ảnh gốc rồi dán vào cửa sổ comment