Chào các anh chị em BạnTrỗi !
Vừa rồi tụ tập, các anh em thắc mắc về bài thơ gửi anh bạn Kiến trúc sư của mình, yêu cầu mình đăng lại. Thật lạ, gia đình Việt Nam nào cũng có sự ly tán do chiến tranh, do làm ăn và nhiều lý do khác nhau.
Mình cũng hay đi công tác và anh em bạn Trỗi cũng phải xa gia đình từ còn bé, nhớ nhà đến não lòng, nhất là nghe bài sáo Lý Hoài Nam mà Cao Bắc đã thổi ấy, mãi mãi không bao giờ quên.
Viết bài thơ này là mình viết với lòng mình, ước mơ và kỉ niệm của tuổi thơ từ cái cánh buồm, con sông, bãi cát, ruộng khoai, bụi mía, rồi bạn bè... Mình nhớ mãi câu của chị Hà con Bác Nguyễn Chí Thanh: Cây Sim ở Việt Nam cũng đẹp hơn, có lẽ cũng là ý nghĩ của tất cả anh em mình.
Xin gửi lại để anh em đọc cho vui,
Gửi anh bạn Kiến trúc sư
Chắc bạn mình Khắc khoải nhớ về Quê.
Dù buồn chán, cũng là Quê mình đấy.
Cũng con sông đỏ ngầu, mà thân thương đến vậy.
Một phút chạnh lòng, Ngàn Dặm đâu xa?
Ừ dứt áo ra đi – Lòng vẫn nhớ Quê Nhà.
Nhớ Thày, nhớ U, anh - em, Bè Bạn.
Và Cánh Buồm tuổi thơ, Những Chiều nắng hạn.
Bờ Khoai, Ruộng Mía ... Xa mờ.
Chàng Kiến trúc sư – Không vẽ nổi lòng mình?
Những tháp ngất trời, cây cầu cong vút.
Đi hết nẻo Trời Âu, bỗng nhiên dừng bước.
Lòng Bồi hồi nhớ mãi Mái Đình Xưa.
Thơ hay, phong cảnh càng hay,
Trả lờiXóaKhéo khen Quốc việt lên tay mỗi ngày.